Tôi là một người con trai bình thường như bao người con trai khác, vài người bạn còn nhận xét tôi là người có duyên. Công việc của tôi không ổn định, tính tôi thích thay đổi, công việc không làm lâu một chỗ.
Mối tình đầu của tôi là yêu một cô gái cùng xóm trọ, em ấy rất xinh đẹp, để hãnh diện với bạn bè, đi đâu tôi cũng chở em cùng đi. Làm được bao nhiêu tiền tôi đều dành thời gian đi chơi cùng bạn gái, lúc thì đi dã ngoại khi thì đi shop quần áo đồ trang sức miễn sao em cảm thấy vui.
Yêu nhau được 2 năm thì hai chúng tôi “góp gạo thổi cơm chung”, được vài tháng thì em mang bầu nên tôi quyết định đưa em về ra mắt bố mẹ và làm đám cưới luôn.
Ngày bạn gái về ra mắt, bố mẹ tôi rất vui mừng mời anh em họ hàng đến làm bữa tiệc linh đình để giới thiệu em với mọi người. Bố mẹ tôi chủ động mời bố mẹ em ra chơi và chuẩn bị làm đám cưới cho bọn tôi. Em tỏ ra rất vui vẻ khiến tôi rất hạnh phúc vì sắp được làm bố, làm chồng rồi.
Vậy mà chỉ sau mấy ngày quay trở lại thành phố, em đã thay đổi một cách chóng mặt. Em không muốn sống chung với tôi nữa rồi chuyển ra ngoài ở, đi bỏ thai và thay đổi số điện thoại rồi biệt tích. Tôi đau khổ chán nản khi bị bạn gái rời bỏ mà không rõ lý do còn bố mẹ ở nhà đã chuẩn bị tinh thần đón con dâu và cháu nội rồi, giờ đây lại bị tạt gáo nước lạnh.
Sau đó vài tháng có đứa bạn thân của em nói với tôi là em đã lấy một người đàn ông giàu có.
Sau cú sốc đó, 34 tuổi tôi mới bắt đầu yêu trở lại, lần này tôi không dám mơ đến gái đẹp nữa mà yêu một cô gái xấu xí để họ không phản bội tôi. Cô ấy hơn tôi một tuổi, có công việc ổn định, trong khi công việc tôi không ổn định. Chính cô ấy đã chủ động yêu tôi trước, thấy cô ấy hiền lành nên tôi cũng dần có cảm tình và đem lòng yêu mến.
Rồi cô ấy muốn hai chúng tôi cưới nhau vì hai người đã lớn tuổi rồi, chiều theo nguyện vọng của người yêu tôi dẫn em và bố mẹ em về ra mắt gia đình tôi. Mẹ em vừa nhìn vào nhà của tôi đã thở dài khiến tôi bắt đầu lo lắng không biết điều gì khiến bà phiền lòng. Trong khi em dẫn mẹ đi quan sát nhà cửa thì tôi đã nghe thấy những lời than thở của bà mẹ: “Mày chê hết đám này đến đám khác để rồi vơ bèo vạc tép, nhà gì mà nhỏ bằng cái bếp nhà mình, mẹ thì tàn tật, anh em nheo nhóc, mày chỉ được cái to xác mà ngu thôi con ạ”.
Giọng em buồn rầu đáp lại: “Thì con thấy anh ấy phóng khoáng, cứ nghĩ nhà cửa không giàu có thì cũng phải tầm trung, ai ngờ lại như thế này”. Nghe đến đây tôi đã biết được kết quả cuộc hôn nhân này sẽ chẳng đi về đâu. Bố tôi đi làm về, ngồi chưa nóng chỗ mà bố mẹ em kiếu ra về về với lý do nhà có việc gấp để lần sau sẽ ở lại ăn cơm với gia đình.
Sau khi trở về, em đã khéo léo từ chối cuộc hôn nhân của hai người với lý do: “Bố mẹ không muốn em lấy chồng xa nên hai chúng ta quyết định chia tay từ đây anh nhé”. Không trả lời tôi tắt điện thoại đi chẳng nói được lời nào, vậy là hai cuộc tình sắp đến đích rồi mà sao tôi không thể chạm được. Phải chăng sự nghèo hèn của bố mẹ đã làm mất giá trị của người con?.
Tôi thật sự không hiểu con gái cần tình yêu hay cần gia thế giàu có của người đàn ông? Tôi đang rất suy sụp không biết phải bắt đầu từ đâu. Gái đẹp chê, gái xấu gái ế cũng chê, chắc tôi chỉ có nước ở vậy. Sao phụ nữ bây giờ khó tính, khó chiều đến thế?
ST