Ngày cưới vợ về mẹ tôi trở nên ích kỷ hơn hẳn, bà sợ vợ sẽ cướp mất con trai bà nên nhiều lúc chạm tới cái gì mẹ cũng cau có. Đã vậy khi đó Linh mới chỉ xin được làm hợp đồng ở xã lương ba cọc ba đồng chẳng đủ tiền xe nên mẹ càng chán hơn. Mẹ tôi nghĩ vợ ăn bám con trai mình nên cứ thở dài thở ngắn.
Cầm 100 triệu đồng của tôi, mẹ chồng nức nở xin tha lỗi
Âm mưu cay nghiệt của mẹ chồng sau việc không cho tôi ly hôn
Đứng giữa vợ và mẹ nhiều khi tôi cũng khổ tâm ghê gớm, cũng may vợ tôi biết điều hiền lạnh nhẹ nhàng nên hai mẹ con cũng rất ít khi va chạm. Mỗi lần tôi định góp ý với mẹ thì em lại ngăn lại: ‘Mẹ già rồi em hiểu tính mẹ mà, không sao đâu em không để bụng đâu”.
Nhiều lúc cũng thương vợ nên thỉnh thoảng vợ chồng tôi lại trốn ra ngoài tranh thủ hẹn hò tý. Tôi đi làm trên Hà Nội cách nhà hơn 40 km, cuối tuần tôi lại bắt xe về thăm vợ và bố mẹ. Thời gian vợ bầu bí sắp sinh tôi cứ lo ngay ngáy, bố tôi già rồi mẹ thì nhanh nhẹn hơn nhưng nếu lỡ nửa đêm vợ chuyển dạ thì chạy không kịp vì thế tôi xin sếp được nghỉ 1 thời gian chờ bao giờ vợ sinh xong mới xuống làm lại.
Hiểu hoàn cảnh của tôi nên sếp cũng thông cảm gật đầu, tôi ôm máy về nhà làm. Còn lại thời gian thì canh chừng để đưa vợ đi viện, thấy vậy mẹ lại bảo: “Gớm ngày xưa tao đẻ 4 chị em mày ngoài đồng mà vẫn sống khỏe mạnh đó thôi, vợ sinh mà mày canh như canh hoàng hậu đi đẻ vậy”.
Vợ nghe thế bặm chặt môi nhìn tôi, ra hiệu bảo tôi đừng nói gì khó nghe. Đêm đến nhiều lúc em buồn tủi thân cứ dụi đầu vào người chồng, tôi biết em đang khóc. Thực sự đi làm về mệt rồi lại nghe mấy bài ca với tiếng thở dài của người già thì sẽ rất mệt. Nhưng tôi không thể ra ở riêng được vì nhà được mỗi mình là con trai, mình phải phụng dưỡng bố mẹ.
Ngày vợ sinh xong mẹ tròn con vuông tôi hạnh phúc lắm, cảm giác được làm bố thật tuyệt. Tự hào, hạnh phúc trân trọng tôi bảo với vợ: “Anh sẽ kiếm thật nhiều tiền để cho hai mẹ con cuộc sống đầy đủ hơn”. Vợ ôm lấy tôi khóc trong niềm hạnh phúc.
Vợ sinh được 1 tuần thì tôi lại lao vào vòng quay công việc, tôi làm nhiều gấp đôi để kiếm tiền mua sữa cho con. Lúc rảnh tôi lại về thăm nhà, tôi vẫn nghe chị em kêu ca sinh xong mất dáng vì béo lên nhiều vô kể nhưng sao vợ tôi lại gầy như que củi thế kia. Nhìn thấy vợ mà tôi xót xa quá, có hôm tôi về nhà em nói nhỏ: ‘Anh đi mua cho em vài que thịt nướng được không, em thèm quá”. Tôi lo lắng bảo: ‘Nhưng em mới sinh có phải kiêng thịt nướng không?”. Nhưng nhìn ánh mắt tội nghiệp của vợ tôi lấy xe phi đi mua.
Trước khi đi em dặn: “Lát về anh thu kỹ vào đừng để mẹ thấy anh nhé”. Tôi ậm ừ, nhìn em ăn ngon lành, ăn hết mấy xiên thịt vẫn thòm thèm mà thấy xót: “Em ăn như mẹ bỏ đói em vậy”. Vợ không nói gì chỉ cười trừ. Phận làm dâu xa cũng khổ, bố mẹ em ở tận miền trong nên mẹ vợ ra được vài tuần rồi lại về vì ở quê cũng bận rộn.
Hôm đó nhận được lương và tiền thưởng tôi hớn hở phi xe đi hơn 40 cây số để về ăn bữa cơm với vợ. Về đến nhà thấy im lìm, bố mẹ đi vắng, tôi chạy ù lên nhà thì thấy con đang ngủ. Nhìn quanh thấy mâm cơm đặt sẵn trên hộc tủ, tôi hớn hở chạy đến giở lồng bàn lên thì chỉ thấy có vỏn vẹn 1 bát cơm trắng với mấy cọng rau muống luộc hơi úa màu và 1 quả trứng luộc với 1 ít nước mắm.
Nhìn thấy thế tôi đứng trơ ra 1 lúc, chạy lên sân thượng tìm vợ, thì ôi thôi… thấy mặt mũi vợ tái mét, đang vật lộn với đống quần áo của bố mẹ và tã lót của con. Chốc chốc tôi thấy em dừng lại để thở, nhìn thấy thế tôi lên tiếng:
– Sao em lại phải giặt đồ, chẳng phải bà bầu mới sinh không nên làm mấy việc này sao?
– Ơ anh về khi nào vậy, em không sao, em vẫn giặt từ hôm sinh đến giờ mà. Em không sao?
– Không sao cái gì mà không sao, mặt em tái mét rồi kìa. Em ăn cơm chưa?
– Em chưa, mẹ nấu và để sẵn cho rồi, lát em mới ăn. Anh ăn gì chưa anh?
– Ừ… anh… anh ăn rồi, thế ngày nào mẹ cũng nấu rồi để sẵn cho em vậy à?
– Dạ, mẹ đi chợ mà. Em làm gì đi được đâu.
– Ừ thôi em xuống ăn cơm đi, để đó lát anh giặt cho.
– Dạ thôi để em làm nốt.
– Anh nói cho nghe.
Tôi cáu lên, vợ nhìn tôi lại lặng lẽ đi xuống nhà. Nhìn mâm cơm ở cữ của vợ tôi thấy thật xấu hổ vì làm chồng mà chẳng chăm sóc tốt cho ấy. Có bao tiền tôi gửi mẹ đi chợ, cứ ngỡ mẹ sẽ mua cái gì ngon ngon cho vợ ăn ai dè… Tính mẹ tôi tiết kiệm nên vợ chịu nhiều thiệt thòi.
Nhìn vợ cố nuốt bát cơm nguội ngắt, tôi đứng dậy gạt nước mắt đi ra ngoài. Tôi ra chợ đặt mua liền mấy cân thịt, nấu 1 ít trước cho vợ ăn. Chiều về thấy thịt ở bếp mẹ tôi gào lên:
– Tao đi có 1 tý đã lẻn đi mua thịt rồi, đã ăn bám lại còn chơi sang, cứ thế này thì sớm sập nhà thôi.
Nghe thấy thế vợ níu tay nói với tôi:
– Làm sao bây giờ anh, em nói anh đừng mua rồi mà. Em ăn rau quen rồi không có thịt cũng không sao?
– Em cứ ở đây với con mặc kệ anh.
– Mẹ, con đưa tiền cho mẹ bảo mẹ mua gì cho vợ con ăn, sao mẹ nỡ cho cô ấy ăn kham khổ thế, vợ con gầy như que củi sữa đâu cho cháu nó bú.
– Ơ con về khi nào vậy, thì mẹ vẫn mua mà, tại hôm nay bận nên nó mới phải ăn vậy thôi.
– Con biết thừa tính mẹ hay tiết kiệm rồi, con đi thuê nhà rồi. Bọn con sẽ ở riêng.
Mẹ tôi nghe vậy làm ầm lên, nhưng tôi mặc kệ. Chỉ có ở riêng thì người thân của vợ tôi mới dám ra chăm và thăm cháu chứ mẹ tôi tính khó chịu chẳng ai ở được lâu cả. Thấy vợ gầy gò xanh xao là tôi lại thấy xót, cũng may tôi về và chứng kiến được cảnh đó nếu không tôi sẽ chẳng biết vợ ở cữ vất vả như thế nào. Mỗi lần nghĩ đến tôi lại trào nước mắt.
ST