Mang bầu đến tháng thứ 8 thì tôi thấy mệt vô cùng và xin nghỉ làm. Tôi nói với chồng, chắc tôi phải về quê ở cùng mẹ cho đến khi sinh con xong chứ cái kiểu ở nhà không có ô sin, tự mình làm mọi việc, chồng thì đi suốt ngày tôi không thể nào chịu nổi. Thấy tôi vác cái bụng to tướng, suốt ngày ngồi thở dốc, chồng tôi cũng thấy thương. Anh sắp xếp công việc rồi đưa tôi về quê như yêu cầu.
Tình cảnh bắt buộc khiến tôi phải về ở với mẹ chứ thực ra, tôi vẫn lo lắm. Tôi sợ cái kiểu vợ đang sinh trong viện, chồng lại đi tìm bồ ở bên ngoài. Thế nên sau khi về quê, tôi cứ bắt chồng phải ngồi chat webcam với mình cả đêm. Chồng tôi bảo mình bận lắm, đâu có phải lúc nào cũng ngồi “chat chít” được. Tôi nghe thế thì gào lên: “Không chat thì anh cũng phải ngồi trước màn hình cho em xem”.
Thế là từ đó, ngày nào vợ chồng tôi cũng gặp nhau qua cái màn hình máy tính. Được khoảng 1 tháng thì tôi sinh. Lúc này mẹ tôi cấm tiệt, không cho nghịch điện thoại hay ngồi máy tính, những ngày đó, tôi như ngồi trên đống lửa, tôi không biết chồng mình đang làm gì, với ai. Chồng gọi điện xuống, tôi bắt phải khai báo rõ ràng giờ giấc đi về, nhưng trong lòng thì tôi trộm nghĩ, không thấy hình ảnh thật thì không thể tin được.
Mẹ tôi bảo ở đây khoảng 4 tháng rồi lên, vì cơ thể tôi cũng yếu, lên trên đó một mình không có ai chăm sóc. Chả là nhà tôi hiện chỉ có bố mẹ ở với nhau, bố tôi cứ thấy mẹ đi đâu một ngày là đã cuống lên rồi. Tôi nghe mẹ bảo vậy thì vâng dạ, bởi nếu lên thành phố bây giờ, chắc tôi cũng chết vì không biết sẽ xoay sở như thế nào.
Nhưng rồi đến tháng thứ 3, tôi đã không thể ngồi yên. Hôm đó, tôi gọi điện mãi nhưng chồng không bắt máy. Tôi nghi anh đang hú hí với con nào rồi, nên chiều hôm đó, tôi nói dối mẹ có chuyện gấp, nhờ mẹ trông con hộ rồi bắt xe lên thành phố. Vừa về đến nhà, tôi ngạc nhiên khi giờ này cửa vẫn khóa. Đáng ra chồng tôi phải về rồi mới chứ.
Tôi mở cửa rồi chạy vào phòng ngủ, định bụng sẽ nằm nghỉ một lúc, đợi chồng về. Vì trời đang chập choạng tối nên tôi giơ tay bật điện. Đang trong khoảng tranh tối tranh sáng, tôi bỗng thấy hai bóng người đang ôm nhau nằm ngủ ở trong chăn. Trong đầu tôi lóe lên ý nghĩ, đó chính là chồng và nhân tình của anh. Tôi nhanh tay tắt điện rồi lao đến.
Vì hai bóng người này đang trùm chăn nên tôi lao đến lấy cái khăn tắm treo trên móc áo, trùm đầu hai người lại. Tôi vừa làm vừa leo lên người họ, lấy tay đấm túi bụi. Mặc cho hai người trong chăn kêu gào, tôi vẫn không dừng tay, vừa đấm vừa chửi: “Vợ vừa về quê sinh con anh đã giở chứng thế này sao? Để tôi cho đôi gian phu dâm phụ các người biết tay”.
Tôi đang đấm đá túi bụi trong bóng tối thì thấy điện bật sáng. Quay người lại nhìn thì thấy ông chồng đáng kính của tôi đứng ở cửa, tay xách cặp, mắt mở tròn vô cùng ngạc nhiên. Tôi nhìn chồng rồi quay lại nhìn hai người đang nằm trong chăn.
- Em làm cái gì thế?
- Ơ… Không phải anh đang nằm trong này à?
Chồng tôi lao đến lật cái chăn lên. Tôi kinh hãi khi thấy hai người nằm trong chăn là vợ chồng chú Lê (em trai của chồng tôi). Tôi điếng người. Thì ra trong lúc tôi về quê, chồng tôi đi làm suốt ngày thì vợ chồng chú sang đây ở nhờ. Hôm nay, cả hai nảy ra ý định yêu đương lãng mạn, mệt quá nên ôm nhau nằm ngủ lúc nào không hay.
Khỏi phải nói, lúc đó tôi chỉ muốn có cái lỗ nẻ để chui xuống. Chú Lê thì cứ nhìn tôi cười rồi bảo: “Chị mới sinh xong mà khỏe khiếp”. Chồng tôi thì lườm tôi suốt. Tôi thấy thế thì lườm lại rồi bảo: “Tại anh hay nhìn gái bên ngoài nên em mới nghi chứ bộ”.
Sau đợt ấy, cứ mỗi lần vào phòng ngủ là chồng tôi lại diễn cảnh tôi lao lên giường đấm đá túi bụi. Tôi thấy ngại vô cùng, cũng may là sau đợt đó, tôi bỏ được cái tính ghen bóng ghen gió còn chồng tôi thì về nhà sớm hơn mọi lần.
Theo Xã luận