Tôi xuất thân từ một làng quê nghèo ở ngoại ô thành phố. Sau khi học xong đại học, tôi ở lại thành phố lập nghiệp những mong có thể kiếm thêm thu nhập phụ giúp gia đình. Tôi không ngờ mình lại may mắn tới mức có được tình yêu của chàng trưởng phòng trẻ tuổi, đẹp trai nhất nhì công ty tôi làm việc.
Biết bản thân mình không xứng đáng với anh nên tôi đã tìm cách né tránh và chối từ tình cảm của anh. Nhưng anh nhất định không chịu bỏ cuộc, anh tấn công tôi dập. Những cử chỉ quan tâm, những hành động lãng mạn của anh đã khiến trái tim chưa một lần biết yêu của tôi rung động. Tôi đã không thể ngăn mình đáp trả lại tình cảm của anh.
Chúng tôi yêu nhau bằng tình yêu trong sáng, nhiệt thành. Anh yêu thương, chăm sóc, nuông chiều tôi hết mực. Ở bên anh, tôi luôn cười không ngớt. Nhưng không hiểu sao trong lòng tôi vẫn dấy lên cảm giác bất an. Nhất là khi anh ngỏ ý muốn đưa tôi về ra mắt. Qua tìm hiểu, tôi được biết gia thế của anh vô cùng tốt. Nghĩ tới hoàn cảnh gia đình mình, tôi chợt thấy chạnh lòng. Nhưng trước sự động viên của anh, tôi dồn hết sự quyết tâm của mình để cố gắng khiến bố mẹ anh chấp nhận tôi.
Ngày đầu đến nhà anh , tôi đã thấy choáng váng trước căn nhà đồ sộ, khang trang ấy. Vừa gặp tôi, mẹ anh thoáng nhăn mặt, tôi biết bà không hài lòng. Nhưng khi anh kiên quyết nói rằng kiếp này chỉ yêu và lấy mình tôi, mẹ anh liền gật đầu đồng ý. Chắc bởi bà chỉ có mình anh, luôn muốn làm tất cả vì anh nên bà mới chấp nhận tôi. Tôi còn ngỡ hạnh phúc đang rất gần tầm tay mình nhưng không ngờ.
Tôi tới nhà anh nhiều hơn để vun đắp tình cảm với bố mẹ anh. Bố anh quý mến tôi ra mặt còn mẹ anh thì vẫn tỏ thái độ hờ hững, lạnh lùng. Không những thế, bà còn liên tục mỉa mai tôi có xuất thân không danh giá, gia đình nghèo khó. Tôi tủi thân chỉ muốn bật khóc, nhưng vì tình yêu của anh, tôi tự dặn lòng phải cố gắng nhiều hơn. Nhưng mẹ chồng tương lai của tôi dường như chưa hài lòng với những gì bà “dành” cho tôi.
Bố mẹ tôi vừa xuất hiện, bà đã sai người giúp việc mang nước hoa ra xịt khắp nhà. (Ảnh minh họa)
Vào ngày hai gia đình gặp mặt để bàn chuyện ăn hỏi. Tôi đã phải đưa bố mẹ lên tận nhà anh nói chuyện vì mẹ anh nhất định không chịu về quê tôi. Bố mẹ tôi cũng là người hiền lành, chẳng so đo, tính toán nên coi chuyện này nhẹ như không. Tôi biết, bố mẹ thấy tủi thân nhưng vì tôi, bố mẹ mới cố gắng như vậy. Nào ngờ, mẹ anh tỏ rõ thái độ coi thường bố mẹ tôi ra mặt.
Bố mẹ tôi vừa xuất hiện, bà đã sai người giúp việc mang nước hoa ra xịt khắp nhà. Bà nói rằng bà sợ mùi nhà quê khiến nhà bị ô uế. Tôi định tỏ thái độ nhưng bố mẹ đã ngăn tôi lại, mẹ tôi nói với tôi rằng “một điều nhịn là chín điều lành” nên tôi đành cố gắng chịu đựng. Mẹ anh chứng tỏ luôn mức độ giàu có của gia đình bằng cách sai người giúp việc mang chiếc hộp mà bà chuẩn bị ra đặt lên bàn. Chiếc hộp mở ra, bên trong là một chiếc vòng cổ và một chiếc lắc tay bằng vàng. Bà nhanh chóng định giá nó cho bố mẹ tôi biết đó là 20 cây vàng rồi nhanh chóng đeo nó vào cho tôi, miệng không quên nói thêm:
- Cả đời gia đình con có vất vả cũng chẳng kiếm được số vàng này đâu. Nhưng nhà mẹ thì chỉ cần với tay ra là có. Thể mới biết nhà quê, thành phố hơn nhau ở điều gì.
Câu nói của mẹ chồng tương lai khiến tôi tái mặt. Bố mẹ tôi chỉ còn biết nhìn nhau trong câm lặng. Tôi chợt thấy mắt mẹ tôi đỏ hoe. Khi anh ra mời bố mẹ tôi vào dùng cơm, mẹ chồng tôi lại tiếp tục buông ra những câu nói cay nghiệt:
- Cơm nhà tôi toàn món sang trọng, ông bà vào dùng nhanh đi cho biết thế nào là cơm nhà giàu.
Mẹ chồng tương lai vừa dứt lời, tôi không chút do dự tháo hết 20 cây vàng mà bà vừa trao cho tôi và thẳng thừng tuyên bố hủy hôn với anh trong sự ngỡ ngàng của hai bên gia đình. Tôi đưa bố mẹ ra đón xe về phòng mình bỏ lại sau lưng tiếng gọi tình yêu của anh và cuộc sống xa hoa với người mẹ chồng tương lai cay nghiệt. Tôi khồng biết quyết định của mình là đúng hay sai. Tôi chỉ biết không ai có quyền xúc phạm tới bố mẹ tôi vì nghèo người ta cũng có lòng tự trọng.
Mai Thủy / MTG