Tôi là một cô gái tự tin và cá tính lại hơi ngông cuồng. Chẳng hiểu vì sao bố mẹ sinh tôi ra mà chẳng cho tôi thừa hưởng cái tính điềm đạm nhu mì của họ. Từ bé tôi đã hơi khác biệt với chị gái, tôi thích sự tự lập và quyết tâm có bằng được những gì mình muốn.
Lớn lên tôi cũng đã trải qua vài mối tình nhưng chẳng đi tới đâu. Chưa ai khiến tôi thực sự rung động và yêu hết mình. Tôi là kiểu phụ nữ thích chinh phục người khác hơn là được chinh phục. Học đại học xong ra trường tôi xin vào làm việc cho vài công ty lớn trong ngành thiết kế nội thất. Tôi yêu thích công việc đó rất nhiều.
Sau khi làm việc được 3 năm thì tôi được chuyển về làm trợ lý cho công ty con thuộc chi nhánh cũng ở Hà Nội. Tại đây tôi gặp anh, một người đàn ông không quá đẹp trai nhưng lại rất nam tính. Anh ấy nói chuyện rất điềm đạm, không đùa cợt nhưng cũng không quá khô khan. Lần đầu tôi gặp 1 người biết quan tâm đến nhân viên và gia đình họ như vậy.
Tôi thấy mến anh, có lẽ từ lúc sinh ra đây là lần đầu tiên tôi chủ động thích 1 người nhiều như vậy. Tôi muốn đến công ty để gặp anh mỗi ngày. Những hôm anh đi gặp đối tác tôi đều thấy trông ngóng, cuối tuần không gặp tôi lại thấy nhớ anh. Tôi không hiểu sao trái tim mình lại có thể đập loạn nhịp trước một người đàn ông đã có gia đình như vậy.
Trước đây tôi căm ghét kẻ phá hoại gia đình người khác vậy mà giờ đây tôi lại muốn có được anh. Tôi muốn chinh phục anh và tôi đã quyết tâm làm vậy. Tôi quan tâm anh nhiều hơn, tiếp cận và làm thân với anh.
Một trợ lý đắc lực và xinh đẹp như tôi thì việc tiếp cận anh không khó và trước giờ cũng chưa ai không xiêu lòng nếu tôi ra tay. Nhưng anh có vẻ là người khó xiêu lòng trước… cái đẹp. Mỗi chiều anh đều đi đón con đón vợ nên tôi chẳng có cơ hội hẹn hò.
Nên những lần tôi đi gặp khách hàng cùng anh tôi đều cố rủ anh đi mua sắm hoặc đi ăn cùng. Tôi thể hiện ra mặt rằng mình thích anh, muốn có được anh. Tôi biết anh cũng cảm nhận được điều đó nên anh có vẻ tránh tôi. Anh càng như vậy tôi càng quyết tâm.
Tôi dở các chiêu quyến rũ anh mà các cô gái cũng hay làm. Hôm đó trong bữa tiệc gặp đối tác ở Sài Gòn, tôi được cử đi cùng vì tôi khá thành thạo vấn đề mà đối tác yêu cầu, khỏi phải nói tôi hạnh phúc như thế nào. Tôi tưởng tượng đến 1 cảnh lãng mạn có anh và tôi. Sau bữa tiệc, tôi kéo anh đi dạo, anh cũng đưa tôi đi lanh quanh sau đó về khách sạn. Tôi muốn ở cùng anh, tôi mạnh dạn ôm chầm lấy anh:
- Đêm nay anh ở cùng em nhé, em không muốn ở 1 mình. Em sợ cô đơn.
- Cô đừng làm thế, tôi đã có gia đình rồi. Cô về phòng ngủ đi, chắc tại lúc nãy cô uống nhiều quá.
- Em không say, em yêu anh từ lâu rồi, anh cũng biết mà. Chẳng lẽ anh không có cảm xúc gì với em sao?
- Có chứ, cô rất đẹp, trẻ trung, tài năng…
Tôi mỉm cười vì nghĩ thầm: “Thì ra anh cũng thích em”, nhưng rồi nụ cười tắt ngấm khi anh bảo:
- Nhưng nếu chỉ vì vậy mà tôi bỏ vợ con để yêu cô thì có lẽ gia đình tôi đã tan nát lâu rồi. Nếu tôi dễ sa ngã vậy thì gia đình tôi làm gì được hạnh phúc như bây giờ.
- Anh đúng là khác người, nhưng em yêu sự khác biệt đó. Em sẽ quyết tâm có anh bằng được, xin hãy cho em cơ hội.
- Thôi cô vào phòng đi nhé. Tôi mệt rồi có lẽ tôi phải đi ngủ trước, chúc cô ngủ ngon.
Anh lạnh lùng bỏ đi còn tôi đứng trơ ra trước cửa phòng. Anh đi nhanh vào phòng và đóng cửa lại. Âm thanh đó khiến tôi giật mình, tôi thấy cô đơn, mọi thứ đã không như tôi mong muốn. Tôi thèm được ở bên anh, được ôm anh và hôn anh, nhưng giờ lại bị anh từ chối phũ phàng. Tôi cười khẩy mở cửa phòng đi vào. Tôi muốn dừng lại, nhưng tình yêu tôi dành cho anh quá lớn. Dù sao tôi vẫn chưa từ bỏ ý định chinh phục anh cho đến khi… Sáng hôm sau chúng tôi kéo va li đi trả phòng, lúc trả phòng xong anh quay sang nói với tôi:
- Xin lỗi, nhưng chắc tôi không về cùng chuyến với cô được. Tôi phải nán lại vài ngày có chút việc. Cô về trước nhé, hẹn gặp cô ở Hà Nội.
Tôi tròn mắt thất vọng, hụt hẫng:
- Anh để em về 1 mình sao? Em có thể ở lại cùng anh không? Em hứa sẽ không làm phiền anh.
- Vợ tôi cũng đang đến đây, tôi nghĩ sẽ không tiện. Cô thông cảm nhé.
1 nỗi đau lan tỏa, tôi thấy mình thật đáng thương, đúng lúc đó 1 chiếc tắc xi đỗ trước cửa khách sạn. 1 người phụ nữ bước xuống, tôi cứ nghĩ cô ta đến thuê phòng, nhưng không phải, đó chính là vợ anh. Tôi vô cùng ngạc nhiên, chị ấy quá đẹp, có nụ cười hiền và ăn mặc rất quí phái.
- Chào cô, chắc cô là Hà Trang trợ lý của chồng tôi?
- À vâng chào chị.
- Cô ngủ ngon chứ?
- Dạ cũng ngon ạ.
Nói rồi chị ấy quay sang nhìn anh – Người đàn ông tôi yêu cháy bỏng nhưng lại từ chối tôi không thương tiếc, rồi nói:
- Ông xã mệt không? Xuống máy bay là em đến đây đón anh liền đấy.
- Bà xã vất vả rồi, để anh bắt taxi cho cô Trang đã rồi vợ chồng mình đi nhé.
- Vâng.
- Cô không đi cùng thật tiếc quá, anh Dũng bảo cô ngại với lại ở Hà Nội có việc nên cô phải về trước. Cô về bình an nhé. Đáng lẽ tôi nên đưa cô đi ăn hoặc đi đâu đó nhưng giờ vợ chồng tôi phải lên Nha Trang. 5 năm rồi hôm nay ông xã tôi mới có thời gian đưa vợ đi du lịch để kỷ niệm ngày cưới nên tôi phải tận dụng từng phút mới được.
Nói rồi chị ấy cười tươi nháy mắt nhìn về phía anh như trêu chọc, anh cũng cười đáp lại. Thì ra hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của họ vậy mà anh giấu tôi kỹ quá đã vậy còn nói với vợ đã mời nhưng tôi từ chối cơ đấy, tôi như bị biến thành con ngốc vậy. Tôi cười gượng:
- Vâng, không có gì đâu ạ, chúc anh chị có chuyến đi vui vẻ.
Chị ấy nhìn trìu mến, còn tôi chỉ muốn biến khỏi đó thật nhanh. Lên xe tôi khóc tức tưởi, tôi thấy mình thật thảm hại. Chị vợ anh xinh đẹp lại cư xử khéo léo như vậy thì làm sao anh có thể để ý đến ai được nữa. Tôi thấy thật xấu hổ khi có ý định chen ngang vào. Có lẽ đã đến lúc tôi nên từ bỏ và chuyển đến 1 nơi khác để làm việc.
Min/Motthegioi