Tôi cô đơn trong chính cuộc hôn nhân của mình, đã cố gắng yêu chồng, vun vén gia đình nhưng không thể vui vẻ và hạnh phúc được.
Tôi 29 tuổi, có một con trai 6 tuổi, trước đây cũng xinh xắn dễ thương nên có rất nhiều người yêu và theo đuổi. Càng nhiều người đến với mình tôi lại càng thấy đàn ông thật đểu giả như nhau. Tôi đa đoan, dễ tin, dễ yêu, nhiều lúc chán ghét tính cách ngu ngơ của mình, dù đã cố đề phòng nhưng vẫn tin và yêu. Rồi tôi gặp chồng tôi, một người hiền lành, tiết kiệm, chân chất, nghèo, hình thức hơi xấu và khờ. Thêm một điều quan trọng là yêu tôi hết mực, tôn tôi như bà hoàng. Lúc đó tôi nghĩ cuộc đời mình chỉ cần một người yêu vô điều kiện như vậy là đủ.
Tôi lanh lợi, biết làm ăn, tháo vát, sẽ hỗ trợ anh, tưởng chừng cuộc đời tôi an phận. Thế mà chỉ sau khi kết hôn có mấy ngày, tôi đã thấy mình quá sai lầm, ngoài tình yêu vô điều kiện đó ra anh quá hiền đến khờ khạo, cái gì cũng không biết, phải nhờ đến tôi. Tôi bỏ vốn cho anh làm ăn cũng thua lỗ. Càng vậy tôi càng cố gắng kiếm tiền, cày ngày cày đêm bù lại. Anh thì ích kỷ, tính toán, ky bo như đếm. Anh sợ tôi thì vẫn sợ nhưng làm được có mấy đồng, không bằng tôi làm ráng thêm, vậy mà anh luôn muốn giữ. Tôi có tài ăn nói, giao tiếp tốt, xinh đẹp nên có nhiều người theo đuổi nhưng không bao giờ cho mình đi quá giới hạn. Cuộc sống với tôi như cái bóng, đi đi về về trong nỗi cô đơn. Tôi không thể quan hệ với chồng vì không có hứng thú với anh nhưng ngoại tình thì có quá nhiều nỗi sợ ngăn cản. Tôi vì danh dự, vì gia đình nội ngoại hai bên, vì bạn bè và xã hội nên cố giữ gia đình vốn đã đổ vỡ từ lâu.
Tôi và chồng đi ra đi vào chẳng bao giờ nói gì, anh sợ tôi bỏ nên cố gắng phục vụ cơm nước, lo con cái đàng hoàng, nhờ thế phần nào tôi vơi dịu. Nhưng đến giờ phút này tư tưởng ngoại tình cứ chiếm lấy đầu óc tôi mặc dù tôi không có quen với ai. Tôi không phải là không ham muốn mà chỉ không hứng thú với chồng. Tôi cố gắng làm một mẫu người phụ nữ ngoan, tốt, nhưng giờ quá mệt mỏi với cái mặt nạ của mình tự tạo ra. Tôi cô đơn trong chính cuộc hôn nhân của mình, đã cố gắng yêu chồng, vun vén gia đình nhưng không thể vui vẻ và hạnh phúc được. Tôi sống như vậy đã 7 năm và giờ không bao giờ muốn sống như thế nữa. Với một người đặt danh dự, dư luận, đạo đức lên trên hàng đầu tôi nên làm gì đây?
Cúc Vnexpress