Tôi lấy vợ được 4 năm và có một cô con gái 3 tuổi. Trong nhà tôi là trụ cột và cũng là người kiếm ra nhiều tiền, vợ tôi làm nhân viên văn phòng, lương chỉ có 4 triệu.
Được cái vợ tôi là người phụ nữ biết điều. Biết chồng bận bịu vất vả nên cô ấy chẳng bao giờ kêu ca lấy nửa lời, lúc nào cũng chu toàn việc nhà và chăm sóc con cái. Tôi đi làm về thì đã có cơm ngon canh ngọt chờ sẵn.
Buổi sáng vì công ty cô ấy xa hơn công ty tôi và còn phải đưa con đi học nên vợ tôi đi làm khá sớm. Lúc tôi tỉnh dậy thì vợ đã chuẩn bị đưa con ra khỏi nhà. Ngày trước vợ tôi hay nấu đồ ăn sáng cho cả nhà và gọi tôi dậy sớm để ăn. Nhưng tôi không muốn, tôi cằn nhằn: “Để anh ngủ thêm đi, tối đã phải làm việc muộn rồi. Em với con ăn gì thì ăn, kệ anh đến công ty sẽ ăn sau”.
Từ đó trở đi vợ tôi không gọi tôi dậy sớm cùng cô ấy và con nữa. Tôi cũng không biết vợ và con hay ăn sáng bằng cái gì. Chỉ biết là buổi tối bao giờ vợ tôi cũng nấu nhiều cơm hơn bình thường một chút. Có lần buổi tối trước khi đi ngủ, tôi nghe thấy đứa con gái nói với mẹ:
- Mai mẹ cho con ăn cơm nguội muối vừng cùng mẹ nhé.
- Mẹ đã chuẩn bị đồ để nấu phở gà cho con gái rồi.
- Thế ạ, con thích ăn phở gà mẹ nấu lắm.
Bình thường tiền lương của vợ tôi để cô ấy tự chi tiêu lặt vặt cho cô ấy. Hàng tháng tôi vẫn đưa 2/3 lương của mình cho vợ chi những khoản lớn trong nhà. Vì thế tôi nghĩ chắc là hôm nào thích thì cô ấy mới ăn cơm nguội muối vừng thôi, chứ có nhà có đến nỗi nghèo khổ đâu mà phải ăn như thế.
Câu chuyện của con gái cũng chỉ khiến tôi ngoảnh ra nghe lúc ấy rồi sau đó thì chẳng nghĩ ngợi gì thêm nữa. Vợ tôi vẫn chu toàn việc nhà, và chăm sóc con gái rất cẩn thận để tôi yên tâm làm việc. Và đặc biệt chẳng bao giờ, cô ấy cằn nhằn hay kêu ca mỗi khi tôi tụ tập bạn bè.
Thấy mấy đồng nghiệp trong công ty luôn luôn bị vợ gọi thúc giục về nhà trong lúc mấy anh em đang ngồi chè chén với nhau thì tôi cười khẩy.
- Các ông chẳng biết dạy vợ gì cả. Ai lại để vợ quản thúc kiểu ấy, mất hết tự do.
- Ai được sướng như ông, vợ chiều thế.
Đồng nghiệp nhìn tôi có vẻ ngưỡng mộ lắm nhưng tôi thấy đó cũng là chuyện bình thường. Mình vất vả kiếm tiền lo kinh tế, thì vợ lo việc nhà là đúng thôi, với tôi chuyện ấy như một lẽ dĩ nhiên. Mà người kiếm tiền mới khó khăn vất vả, chứ mấy việc lặt vặt gia đình mấy bà vợ không làm được thì thử hỏi các bà còn làm được việc gì nữa.
Một lần tôi đi nhậu với mấy đồng nghiệp, lúc ấy thực sự cũng chưa say lắm nhưng vì xe của tôi lại bị thủng xăm, tối muộn rồi không có quán sửa nên tôi đành về n hà anh bạn gần đấy. Định bụng ngủ lại sáng mai mang xe đi sửa rồi đi làm luôn. Tôi gọi điện báo vợ biết.
Vợ anh bạn vừa đưa con về quê từ trưa có việc nên nhà cũng chẳng có người cơm nước. Tôi lục tủ lạnh thì cũng trống trơn, khác hẳn với cái tủ lạnh nhà tôi.
- Sao tủ lạnh nhà ông chẳng có gì ăn vậy, vợ ông không mua hoa quả hay cái gì để à.
- Úi trời, cô ấy cũng bận tối mắt suốt ngày. Vừa đi làm vừa con cái lúc nhớ lúc quên. Mấy hôm nay nhà ngoại lại có việc cô ấy phải lo nhiều nên chắc không để ý chuyện đó.
Thú thực nhà anh bạn chẳng có gì để ăn cả. Trong tủ chỉ có lọ muối vừng. Bụng đói cồn cào vì khi nãy toàn uống chứ đã ăn gì đâu, định bụng về nhà thì ăn không ngờ xe hỏng. Tôi chưa biết giải quyết cái bụng đói thế nào thì anh bạn reo lên. “A còn cơm nguội chú em ơi”. Anh bạn lễ mễ bê nồi cơm nguội có lẽ còn sót lại từ ban trưa ra, đói quá chúng tôi cũng chẳng cắm lại mà rắc muối vừng ăn luôn.
Từ ngày lấy vợ đến giờ đúng là chưa bao giờ tôi phải ăn cơm nguội cả. Tôi đút thìa cơm vào mồm rồi nhăn mặt lại. “Cơm gì mà khô thế này, không nuốt được”. “Gớm, chú được vợ chiều quen rồi, ngày nào cũng cơm nóng canh nóng. Chứ anh đây vợ thỉnh thoảng lại đi lấy hàng mấy ngày mới về, cơm nguội là bình thường”. Nhìn anh bạn nuốt thìa cơm ngon lành mà tôi phục lăn, tôi cố gắng ăn thử nhưng không tài nào nuốt trôi.
Đột nhiên, điện thoại của tôi báo có tin nhắn của vợ: “Anh ngủ chưa? Tối anh đã ăn gì chưa, em nấu bao nhiêu đồ mẹ con ăn không hết”. Tự nhiên, tôi buông bát cơm. Hôm nay cơm, rồi đồ ăn lại thừa. Có lẽ nào sáng mai rồi có khi cả trưa mai vợ tôi lại phải ăn đồ thừa ấy. Một lần phải ăn cơm nguội tôi đã không nuốt nổi, vậy mà bao lâu nay vợ tôi vẫn ăn mà có kêu ca lời nào đâu. Cũng giống như cái việc phục vụ chồng con cô ấy coi như là việc đương nhiên mình phải làm, không hề ca thán nửa lời.
Tôi vội vã mượn xe anh đồng nghiệp phi về nhà trong sự ngỡ ngàng của anh ấy. Về đến nhà, con đã đi ngủ, vợ tôi cũng bất ngờ lắm. Tôi bảo vợ hâm nóng lại đồ ăn cho tôi anh. Tôi anh ngon lành và sạch nhẵn tất cả. Vợ tôi cứ thế tròn mắt nhìn chẳng hiểu chuyện gì.
Tôi ôm chặt cô ấy vào lòng thủ thỉ:
- Từ mai sáng anh sẽ dậy sớm để ăn sáng với hai mẹ con. Tối anh cũng sẽ về luôn, chứ không la cà nhậu nhẹt để em phải chờ cơm nữa.
- Anh sao vậy. Em có kêu ca gì đâu. Anh làm vất vả thì phải thời gian nghỉ ngơi và xả stress mà.
- Thời gian vừa qua anh đã quá vô tâm, để em một mình lo lắng tất cả mọi việc trong nhà. Tối nay ở nhà anh Tâm anh ăn cơm nguội nhà anh ấy mà không nuốt nổi. Vậy mà bao lâu nay em vẫn ăn sáng như thế, chẳng kêu ca nửa lời.
Lúc ấy có lẽ vợ đã hiểu ra mọi chuyện. Cô ấy cũng tươi cười bảo tôi:
- Sang tháng cả nhà mình đi du lịch anh nhé.
- Thế cần nhiều tiền không em?
- Không em lo đủ cả rồi. Từ lâu rồi em lương em có tiêu đến đâu. Lần này em đãi hai bố con nghỉ khách sạn 5 sao luôn.
Giờ thì thì tôi đã hiểu, sự hi sinh của vợ mình là như thế nào.
Lâm Minh/ Theo Một thế giới