Nhìn mâm cơm nguội lạnh toàn xương với canh cạn, con thì khát sữa đang gào khóc, phận làm phụ nữ ai chẳng khổ tâm, đau đớn.
Phụ nữ khi đã kết hôn rồi ai cũng mong muốn có được cuộc sống hạnh phúc. Mà điều quyết định sự hạnh phúc của họ phần lớn đó chính là người chồng và gia đình chồng. Chồng có tốt, nhà chồng có thương thì họ mới thực sự sống yên ổn bình yên được.
Cưới chồng về chơi chưa kịp đã phụ nữ đã suốt ngày bị hỏi bao giờ đẻ, có gì chưa?? Hễ kế hoạch hoặc chậm con thì xem như xác định, chỉ cần ló cổ ra là bị hỏi han chất vấn, nhiều người quan tâm quá hóa ra lại vô duyên khiến bao chị em bị stress thậm chí rơi vào trạng thái trầm cảm.
Có bầu rồi chưa kịp vui lại đối phải oằn mình với cơn ốm nghén đến xanh xao vàng vọt rồi cơ thể phù nề, nhức mỏi đau đớn. Hơn 9 tháng bầu bí mang nặng vẫn còn có thể chịu đựng được chỉ đến khi chuyển dạ đau đẻ thì nỗi kinh hoàng mới thực sự ập đến.
Phụ nữ trải qua sinh nở, họ đều nói, sinh thường đau đến cỡ nào, đau cỡ bác sĩ dùng dao rạch tầng sinh môn mà không dùng đến thuốc tê bởi vì những cơn đau khi sinh đã vượt qua nỗi đau đớn cắt da cắt thịt kia rồi.
Ảnh minh họa
Còn sinh mổ đau đến cỡ nào?? Bạn bước ra từ phòng mổ, trên bụng có một vết sẹo dài đến mười mấy phân, khi hết thuốc tê chỉ cần hơi cử động đã đau buốt ruột gan. Đi vệ sinh hai chân đều không ngừng run rẩy, đi tiểu được một nửa phải dừng lại một lát, hít thở sâu mới có thể đi tiếp.
Những nỗi đau ấy nó khủng khiếp đến mức hễ nhắc đến là phụ nữ lại thấy ám ảnh và nổi da gà. Những ai đã trải qua cơn đau đẻ có lẽ có khả năng chịu đựng được mỗi nỗi đau khác vì nó thực sự quá dã man.
Nhiều người phụ nữ vì quá đau đớn mà cầu xin được mổ nhưng chồng không cho vì sợ tốn kém, mẹ chồng không đồng ý vì nói sinh thường tốt cho cháu họ hơn. Kết cục có người còn nhảy lầu tự tử vì không chịu nỗi nỗi đau đó, có bà mẹ vừa sinh con ra đã chết ngay trên bàn đẻ.
Trải qua cơn đau đẻ thập tử nhất sinh ấy, nếu được chồng thương nhà chồng quan tâm còn đỡ tủi thân và trầm cảm. Còn nếu ai thiếu may mắn gặp phải thằng chồng không ra gì suốt ngày bồ bịch, vô tâm rồi mẹ chồng cứ xem con dâu như cái gai trong mắt thì còn khổ hơn sống trong địa ngục.
Có lẽ thứ khiến phụ nữ sợ hãi nhất chính là cơn đau đẻ và sự ghẻ lạnh, ngược đãi của nhà chồng. Nhiều người cả đời làm vợ, làm dâu nhưng chưa 1 ngày được nở nụ cười sung sướng. Sinh con ra là lúc họ cần được quan tâm giúp đỡ, được tẩm bổ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, đằng này nhiều người mẹ vẫn phải lê xác dậy làm việc để phục vụ cả gia đình chồng. Ai sinh được con trai còn đỡ, còn lỡ sinh phải 1 đàn vịt trời thì xem như cả đời bị nghe hắt húi xỉa xói, chưa kể chồng còn có con rơi con vãi.
Sinh xong nhiều người phụ nữ bị trầm cảm nặng nề vì phải 1 mình vật lộn chăm con rồi bao việc nhà đổ dồn lên đầu. Chưa kể suốt ngày chê con bị thiếu cân chê mẹ thừa mỡ thừa thịt. Thay vì cho họ vài lời an ủi hay cho vợ vài cái ôm thì chồng và nhà chồng lại thi nhau nhiếc móc.
Suốt ngày nghe con khóc và bị giam trong 4 bức tường không bị tẩu hỏa nhập ma mới là phi thường. Sinh con xong, cần có sữa cho con bú và sữa phải đủ chất. Nhưng nhiều người vợ có khi phải ăn cơm thừa canh cặn mà chồng và gia đình chồng để lại. Nhìn thấy mâm cơm toàn xương với bát đĩa không mà tủi hơn đến phát khóc.
Có chồng rồi, chồng không thương nhà chồng lại ghẻ lạnh thì xem như cuộc đời héo úa. Khi con trai lấy vợ, mẹ sẽ có thêm 1 người con. Khi mẹ có thêm 1 người con, mẹ được mắng, được chửi, được toàn quyền dạy dỗ, và đa số bà mẹ chồng nào cũng có tham vọng đập đi xây lại tính cách của con dâu. Thế nên người ta mới có câu, lấy chồng không chỉ hơn nhau ở tấm chồng mà còn cả tấm mẹ chồng là vậy.
Liệu đến bao giờ đàn ông mới thôi vô tâm, nhà chồng mới thôi cay nghiệt và phụ nữ mới thôi… đau khổ, sợ hãi??
St