Anh sợ hãi đến nỗi bỏ mặc người tình vẫn còn đang cuống quýt trên giường để... chui tọt xuống gầm giường, trốn vợ.
Anh K. vốn là một người đàn ông hiền lành. Nhưng cũng do hiền lành quá mà anh bị vợ lấn lướt, chèn ép, bắt nạt. Là người làm ra tiền, nhưng anh lại bị vợ kiểm soát rất chặt chẽ. Mọi tài sản chung đều chỉ mang tên vợ anh, còn mọi khoản tiền do anh kiếm được đều phải đổ vào tài khoản của vợ. Anh K. không được chi tiêu riêng gì cho mình, cũng chẳng có quỹ đen, quỹ đỏ nào. Đã thế, anh lại thường xuyên bị vợ coi thường bởi là “người nhà quê”.
Vợ anh luôn tự hào về gốc gác thành thị của mình và lấy chuyện đó ra để so sánh, hạ thấp chồng. Chị ta luôn cho rằng nhờ có mình mà anh K. mới “ăn nên làm ra” như vậy, nên ra sức bắt nạt, coi khinh chồng. Trong gia đình, vợ anh K. luôn tỏ ra mình là chủ, còn anh chỉ là đầy tớ. Mọi việc lớn bé trong nhà đều phải theo ý chị, chị ta còn chẳng đoái hoài gì đến suy nghĩ hay ý kiến của chồng.
Sống mãi trong cảnh bị vợ chèn ép, anh K. cũng chán nản nhưng chưa bao giờ dám tỏ ra bất mãn. Anh sợ vợ nên chỉ len lén chút tinh thần phản kháng bằng những việc hết sức tủn mủn như thỉnh thoảng giấu đi chút tiền hay nói dối vợ để đi nhậu với bạn bè.
Việc tày trời nhất mà anh cả gan làm đó là ngoại tình với người giúp việc. Cô giúp việc trẻ thấy anh đẹp trai, rắn rỏi nên cố tình lả lơi, mời gọi. Bao nhiêu năm sống cùng người vợ khô khan, chỉ thích áp đặt khiến cho anh K. nhanh chóng sa vào vòng tay của cô gái trẻ biết nịnh nọt, chiều chuộng anh. Cuộc tình vụng trộm của họ kéo dài được hơn 2 tháng thì bị chị vợ phát hiện ra.
Ê chề thay, vợ tôi bắt quả tang ngay tại trận, khi tôi và cô ôsin đang quấn quýt (ảnh minh họa)
Lần đó, chị ta đột ngột trở về mà không báo trước, khiến cho đôi tình nhân không kịp tránh đi đâu. Anh K. sợ hãi đến nỗi bỏ mặc người tình vẫn còn đang cuống quýt trên giường để... chui tọt xuống gầm giường, trốn vợ. Hành động nực cười đó của anh chỉ càng thổi bùng cơn thịnh nộ của vợ.
Chẳng nói chẳng rằng, chị lẳng tất cả quần áo, đồ đạc cá nhân của anh ra ngoài đường. Cả anh cũng bị tống ra đường trong cảnh trên người chỉ có độc một chiếc khăn tắm để che thân. Cảnh ngộ ấy mới bẽ bàng làm sao!
Sau gần một tuần “dạt nhà”, không còn nơi nào để đi, anh K. lại quay về nhà van xin vợ tha thứ, những mong cơn giận của chị đã nguôi ngoai đi phần nào. Được vợ mở cửa cho vào nhà, anh K. mừng húm, nghĩ rằng tai họa đã qua.
Nào ngờ, anh không được sống yên ổn trong chính căn nhà của mình. Ngày nào vợ anh cũng nhiếc móc anh về chuyện ngoại tình, ngay trước mặt các con và kể cả khách khứa, bạn bè như để “dằn mặt” anh.
Mỗi tối, chị đều bắt anh viết bản tường trình về tội lỗi của mình một cách chi tiết, rồi dựa vào đó để chì triết, nhục mạ chồng. Không chỉ có vậy, ngay đến cả giấc ngủ, anh K. cũng không được yên. Dù vẫn ngủ chung trong một phòng, như vợ anh không cho anh ngủ cùng giường. Trong khi vợ anh ngủ trên giường, thì chỗ của anh K. là... dưới gầm giường.
Để nhắc nhở anh về “tội lỗi tày trời”, vợ anh bắt anh phải ngủ dưới gầm giường, chị ta cho rằng đó là cách để anh phải “khắc cốt ghi tâm”, không bao giờ dám tái phạm nữa. Anh K. cũng nghe theo lời vợ với hi vọng rằng một, hai ngày sau, chị sẽ nguôi ngoai. Nhưng anh không thể ngờ được rằng, đã vài tháng trời trôi qua, vợ anh vẫn không hề có ý định cho anh được lên giường ngủ, bất chấp anh mắc bệnh về xương cốt và sức khỏe giảm đi trông thấy. K. đang loay hoay trong cuộc hôn nhân của mình.
Hàm Sương (ghi) phunuonline.com.vn