Hai vợ chồng tôi cưới nhau khi cả hai đều không có gì. Tôi nuôi mộng làm giàu nên cố bám trụ ở thành phố. Tôi bảo vợ rằng dù gì đến năm 30 tuổi tôi cũng phải tậu được nhà, được xe cho bằng bạn bằng bè. Tôi lao vào kiếm tiền, để mặc mọi việc nội ngoại, con cái, nhà cửa cho vợ tôi lo. Vợ chồng tôi thuê một căn nhà cấp bốn cũ kỹ ở trong một xóm nghèo để sống. Tôi đi làm kiếm tiền từ sáng đến tối, chỉ về nhà ăn cơm rồi nằm ngủ, không quan tâm xem vợ con thế nào. Tôi nghĩ rằng việc hệ trọng của mình là kiếm tiền và mình đã làm tròn, việc còn lại là của vợ tôi.
Chúng tôi cứ chui rúc trong căn nhà nhỏ ấy suốt 5 năm trời. Vợ tôi sinh đứa đầu tiên thì mẹ vợ tôi lên chăm. Tôi nhìn cảnh vợ phải cực khổ sống trong căn nhà nhỏ càng nuôi ý chí làm giàu. Số tiền tôi tiết kiệm lúc đó đã được 500 triệu. Tôi tính sẽ vay thêm một ít rồi mua một căn hộ chung cư để cho cả nhà chuyển vào đó ở.
Không ngờ công việc của tôi lại xuôi chèo mát mái và tôi càng kiếm được nhiều tiền hơn. Thời gian của tôi ở nhà vì thế càng ít. Tôi kiếm được bao nhiêu tiền đều bỏ ra tiết kiệm, tiền sinh hoạt đều do vợ tôi chi trả. Lương cô ấy được 6 triệu mỗi tháng và toàn bộ chi phí sinh hoạt, ăn uống, bỉm sữa của con đều do vợ tôi lo liệu hết. Có mấy lần cô ấy cứ kêu thiếu tiền, bảo tôi góp vào một chút ít để cô ấy đỡ phải chạy vạy khắp nơi nhưng tôi quát:
– Em chả biết thương anh gì cả. Anh tiết kiệm là để cho con chúng ta. Em định cho con mình ở cái nhà ổ chuột này hết cả đời à?
Nghe tôi nói thế xong vợ tôi chẳng nói thêm gì nữa. Kể từ đó tôi thấy vợ chẳng nói thêm gì nữa. Tôi nghĩ, với số tiền tôi có hiện giờ, sang năm tôi sẽ mua đất xây nhà chứ không mua chung cư nữa. Tôi cũng sẽ mua một chiếc xe để tiện đi lại.
Hôm đó vợ tôi ốm nặng. Cô ấy sốt hầm hập, không ăn uống được gì. Tôi gọi xe đưa vợ đi cấp cứu. Bác sỹ bảo rằng cô ấy bị sốt siêu vi và bị lao lực, cô ấy cần một thời gian dài để bình phục. Tôi sợ quá, bỏ hết việc vào viện chăm vợ. Tôi đón con rồi gửi sang nhà em gái để có thể chạy đi chạy lại chăm vợ. Tôi mua cháo mang vào cho cô ấy, giúp cô ấy tắm rửa, thay quần áo. Hôm đó vợ tôi nôn hết ra quần áo, tôi mang quần áo về rồi quyết định sẽ giặt cho vợ.
Tôi mang mấy bộ đồ về, ngâm quần áo ngoài vào một chậu, đồ lót vào một chậu. Tôi ngồi cặm cụi dùng bàn chải chà hết mấy bộ quần áo, xong xuôi, tôi giặt đồ lót cho vợ.
Đây là lần đầu tiên tôi làm việc này. Bình thường vợ tôi làm tất cả và tôi cũng chưa bao giờ để ý đến đồ lót của cô ấy. Vậy mà hôm nay, khi tôi nhìn thấy bộ đồ lót đã nhão hết dây thun, chiếc áo lót méo mó, phải cắt bớt phần dây đằng sau rồi nối vào cho khỏi rộng, quần thì phải may dây thun, dây áo bị ố vàng tôi mới bật khóc nức nở. Thì ra vợ tôi phải chịu đựng cuộc sống kham khổ, chật vật đến mức bộ đồ lót mới cũng không có tiền mà mua. Vậy mà tôi cũng không biết gì. Tôi cũng giật mình nhận ra rằng đã từ lâu chúng tôi không còn ân ái mặn nồng như trước vì tôi không có thời gian, nếu có làm tôi cũng chỉ làm cho xong chuyện để còn đi ngủ.
Tôi cứ ngồi trước chậu quần áo của vợ rồi khóc như thế. Thì ra bấy lâu nay tôi mới là kẻ ích kỷ chứ không phải vợ tôi. Tôi chạy vào viện, nhìn vợ ngủ mê mệt, người cứ trắng xanh mà thương hết sức. Tôi nắm lấy tay cô ấy thì thầm:
- Vợ ơi, anh xin lỗi. Anh cứ mơ mộng những thứ xa xôi quá mà quên mất vun đắp hạnh phúc thực tại. Từ nay anh sẽ không thế nữa.
Rồi ngay khi vợ khỏe lại, tôi mua luôn một căn hộ chung cư vừa phải. Tôi cũng mua một chiếc xe nhỏ để tiện đi lại. Số tiền còn lại, tôi đưa vợ để cô ấy có thể lo toan mọi chi tiêu và có thể sắm cho mình một thứ gì đó mới. Nhìn gương mặt hạnh phúc của vợ, tôi mới thấy rằng mình đã hành động đúng bởi vì hạnh phúc chính là lúc chúng ta biết đủ.
ST