Tôi có 1 cô vợ bác sĩ làm khoa sản, cũng khéo ở đâu đến nỗi mà bồ của tôi chạy đến đúng chỗ vợ tôi khám để cô ấy hỏi tôi 1 câu khiến tôi tròn mắt kinh ngạc.
Tôi trước giờ vốn chưa biết gì đến chuyện phản bội này kia. Cũng cứ tự nghĩ rằng chắc mình chẳng bao giờ ngoại tình đâu mà. Thế nhưng tôi lại không giữ được nó. Chính tôi là người ngoại tình trước và cũng khiến cái gia đình của mình đứng bên bờ vực thẳm.
Tôi và vợ quen nhau cách đây hơn 10 năm. Còn yêu và cưới thì cũng mới chỉ hơn 4 năm về đây. Chúng tôi cưới được 3 năm và có 1 con nhỏ 2 tuổi. Thật sự từ trước tôi luôn nghĩ tôi và vợ sẽ chẳng thể có nổi 1 điểm chung nào để có thể tiến đến hôn nhân. Thế mà không ngờ cô ấy và tôi lại có thể trở thành người yêu và vợ chồng của nhau.
Cô ấy cùng tôi học chung lớp học cấp 3. Nhưng sau đó ra trường thì cũng chẳng có liên lạc mấy. Chỉ chơi với nhau xã giao thôi. Tôi cũng không nghĩ lại có cơ duyên đến thế khi ra trường đại học chúng tôi vô tình gặp lại nhau. Cũng có thể là mang tiếng người cùng quê, lại cũng ở xa nhà nên tự dưng lại gần gũi cho được.
Vợ tôi trước giờ vẫn giỏi, cô ấy học giỏi nên theo ngành y. Đi theo khoa sản hiện tại cũng đang làm việc tại một bệnh viện lớn. Còn tôi thì bay nhảy, học cũng bình thường. Được cái may mắn nên lại đỗ đại học rồi ra làm IT cũng có chút khá.
Thế rồi chúng tôi gặp lại nhau, mỗi cuối tuần rảnh đều cố gắng tranh thủ thời gian đi dạo với nhau 1 vòng. Thành ra quen và yêu nhau. Yêu được đâu có chừng năm thì cưới. Cưới xong cái vợ tôi cũng dính bầu luôn. Thử hỏi thằng đàn ông lần đầu tiên được làm cha. Thật sự nó kì lạ lắm, không giống như phụ nữ mang đứa con trong bụng, thế nhưng tôi cũng háo hức chờ đón con từng ngày.
Vợ tôi sinh cho tôi 1 cậu con trai. Có con trai tôi mở mày mở mặt lắm, đi đâu cũng khen vợ mình cả. Vậy là vợ tôi sinh được 6 tháng thì phải thê ô sin chăm con vì phải quay trở lại với công việc. Biết là mệt nhưng vẫn cố gắng lắm. Vợ bận bịu ngay cả thời gian dành cho con còn không có nữa là cho tôi. Thì chỉ nói đến ngành y là đã biết rồi đấy, vợ tôi bận ghê lắm. Tôi cũng bận nên đâu có thời gian mà quan tâm vợ được. Hiện tại chúng tôi cứ thế, chẳng hề có một chút thời gian nào trùng với nhau cả. Vợ tôi đi làm, trực đêm. Còn tôi thì làm ban ngày, về thỉnh thoảng còn nhậu với bạn.
Cứ như thế một thời gian kéo dài. Tôi tìm đến thú vui bên ngoài và ngoại tình, phản bội vợ ở bên 1 cô gái đang là sinh viên năm cuối. Thật sự thì cô gái đó tôi cũng thương. Nhưng để bỏ vợ con lấy cô gái kia thì chắc chắn tôi không có dại để làm. Nghĩ rằng mình cũng chỉ chơi bời thôi. Nhưng tôi nào đâu có ngờ được rằng cô gái ấy lại có thai với tôi. Đúng, tôi có tội nhưng còn đứa bé thì không hề có lỗi. Thật sự nhận được tin tôi hoang mang đến vô cùng. Vừa biết tin tôi bảo cô ấy đến bệnh viện khám. Thế nhưng đầu giờ chiều vợ tôi có gọi tôi đến bệnh viện để ăn cơm cùng thì đã xảy ra chuyện động trời.
Trước giờ trưa vợ chồng tôi vẫn thường xuyên đi ăn với nhau vì gần như cả ngày chúng tôi chỉ tranh thủ gặp nhau được khi đó. Bởi vậy hôm đó vợ rủ tôi sang bên bệnh viện của vợ ăn cơm, tất nhiên tôi lo lắng cho bồ nhưng cũng không thể bỏ vợ khi vợ gọi nên sang chỗ vợ không nghĩ gì nhiều. Nào ngờ tôi vừa đưa được miếng cơm vào miệng đã chết sặc khi vợ thủng thẳng gắp thức ăn vào bát tôi rồi nói:
- Sáng nay bồ anh vừa đến khám thai, đứa bé vẫn khỏe nhé
- Em, sao… em
- Em biết ngay từ ngày anh ngoại tình rồi. Em chỉ không nói thôi, với hi vọng anh sẽ tự quay đầu về. Nhưng giờ thì muộn quá rồi, cô gái đó và đứa trẻ ấy không có lỗi. Mẹ con em sẽ nhường lại chỗ cho họ và đi.
- Anh… không đâu. Anh không đồng ý như thế.
- Em nghĩ đó là cách tốt nhất cho cả hai. Với cả em cũng không thể sống với 1 người đàn ông phản bội được.
Vợ tôi nhấn mạnh hai chữ phản bội khiến tim tôi đau đớn. Tôi chỉ còn biết cúi gằm mặt xấu hổ và hối lỗi. Giờ thì phải làm sao đây? Tôi biết làm sao để níu kéo gia đình này. Còn chuyện cô gái kia, tôi sẽ chu cấp cho cô ấy nuôi đứa bé. Tôi đã nghĩ như vậy, nhưng liệu có còn cách nào tốt hơn để cả hai người phụ nữ đó đều không bị tổn thương vì tôi thêm nữa.
ST