Không có ai thì tôi sẽ tay đôi với chị chồng, không nhịn mẹ chồng. Chỉ có chị và mẹ chồng thấy được cái ác của tôi, vì có người ngoài thì tôi lại nhẫn nhịn.
Tôi và chồng kết hôn gần vài năm nhưng mới vừa được yên thân với nhà chồng. Lúc đầu tôi không thích anh vì chênh lệch tuổi tác, lại thêm gia cảnh hai gia đình khác nhau nên càng nản. Bố mẹ tôi không hứng thú việc kinh doanh như nhà anh, họ hài lòng với công việc có mức lương đều đều mỗi tháng, chỉ cần có thời gian đi du lịch là hài lòng rồi. Vì không muốn mình lại như mấy nàng dâu bị mẹ chồng khinh nên tôi không yêu anh. Nói là làm nhưng làm không xong, sau một năm anh theo đuổi không ngừng nên tôi chấp nhận.
Rồi chúng tôi đám cưới, tất nhiên là bị nhà anh từ chối trừ cha anh, ông không thích nhúng tay vào chuyện tư của con cái, đơn giản là vậy. Tôi về làm dâu bị mẹ và chị chồng chì chiết, tìm mọi cái sai để bắt bẻ rồi khinh tôi nhà không giàu. Nghe người khác khinh gia đình mình thì ai vui nên tôi hận hai con người đó đến tận xương tuỷ nhưng bên ngoài vẫn nhẫn nhục. Hồi tôi có thai, không có mặt chồng là bà vẫn bắt tôi rửa bát, nấu cơm dù nhà có máy rửa, vì thế mỗi khi vắng chồng, ở nhà một mình với bà ta là nỗi ám ảnh của tôi. Dần tôi nhận ra mình thay đổi, thủ đoạn hơn khi không còn nghe lời mẹ chồng, thậm chí tôi còn nói lại, đôi khi khinh bà ra mặt. Không có ai tôi cũng sẵn sàng tay đôi với chị chồng vì sự chịu đựng có hạn. Nhưng chỉ có hai người họ thấy được cái ác của tôi, vì có người ngoài thì tôi lại nhịn để cho họ đánh giá bà và chị chồng theo hướng tiêu cực.
Tôi đơn giản, chỉ cốt chồng, trong nhà chồng có anh là người tôi đối xử thật lòng. Cãi mẹ chồng, khinh bà nhưng có mặt chồng tôi luôn im lặng, cầu cứu chồng nên bà và chị luôn bị anh mắng là ác, ra tay bênh vực tôi, vì ngoài họ ra chẳng có người nào kêu tôi ác. Với chồng, khi chỉ có hai đứa tôi thấy bình an, cuộc sống nhiều lúc cũng vì hai người kia mà gây sóng gió nhưng tôi luôn nhẹ nhàng, chưa bao giờ xích mích, lớn tiếng đòi ra riêng, so sánh hôn nhân của mình với người khác hay tỏ ra ghét mẹ. Tôi luôn động viên anh trong công việc, nói tốt cho chị và mẹ khi anh giận dù ghét cay ghét đắng hai kẻ đó. Trong mắt anh tất nhiên bộ mặt ác của tôi không tồn tại, anh thấy tôi vậy càng yêu hơn.
Một số "bạn" tôi, những người cũng quen chị chồng khuyên nên buông tay vì mẹ và chị chồng như vậy. Tôi nghĩ lại, không dại mà buông, tự nghĩ tại sao phải vì hai người đó mà trở thành mẹ đơn thân trong khi chồng còn chưa tỏ thái độ gì? Tôi không dại mà làm theo mấy kiểu "hy sinh" như chị em, bỏ chồng để anh và mẹ được hòa thuận. Hậu quả sẽ ra sao khi đang yên với chồng lại muốn bỏ? Tôi cũng không phải người có máu "hy sinh", buông tay chồng cho anh tìm hạnh phúc mới nếu không thể sinh con. Tôi nghĩ, chẳng dại gì mà bỏ chồng khi anh còn yêu mình, chỉ vì xích mích giữa anh và gia đình mà buông tay thì không đáng. Mình cứ sống, cứ làm một người bạn đời tốt, người anh có thể nương tựa thì ắt anh sẽ che chở mình dù khó khăn. Tôi đã không làm theo lời khuyên nào hết mà chỉ làm theo ý muốn của bản thân.
Riêng chị và mẹ chồng giờ không còn tiếng nói với chồng nữa, nói gì anh cũng không tin, "bạn/ con nuôi" của mẹ hay của chị anh theo đến nhà tôi đều bị anh đuổi thẳng. Tôi thừa biết họ muốn dùng mấy ả đó để gài anh nhưng tiếc thay anh không đổ và tôi cũng không dại mà để họ được vừa ý. Chúng tôi ra riêng đã được hai năm, con tôi với bà và bác cũng chẳng quấn, vậy là mẹ và chị chồng chẳng còn lý do gì đến để làm khó tôi. Hai người đó kiếm lý do đến thăm cháu đều bị chồng tôi cản, chỉ riêng cha chồng thì chúng tôi luôn chào đón.
Chồng cũng chỉ về nhà vào dịp lễ tết hay đám tại quê mới chạm mặt mẹ, còn không anh chỉ gọi về hỏi thăm cha chồng. Không bị họ làm phiền nên cuộc sống tôi giờ thật hạnh phúc, đi làm về vợ chồng chung tay, tôi không phải lo làm về sớm hầu mẹ chồng như trước nữa nên nhẹ nhõm, nhà lại luôn tràn ngập tiếng cười. Nhìn gia đình hiện tại tôi đã mãn nguyện phần nào. Tôi muốn hai vợ chồng sống càng xa nhà chồng càng tốt, anh sắp chuyển công tác nên tôi cũng muốn vợ chồng chuyển hộ khẩu ra đó luôn. Tôi không biết ra ngoài đó có thật sự thoát khỏi hai người kia không nhưng bằng mọi giá sẽ không buông tay, tôi sẽ làm tất cả để bảo vệ gia đình của mình. Sau uất ức phải chịu khi làm dâu tôi đã thề là sau này khi có con dâu tôi không để nó phải khổ như mình hay sẽ chẳng chịu đứng yên nhìn nếu con gái mình bị nhà chồng áp đặt. Mình đã khổ nên cách tốt nhất là vùi dập nỗi khổ đó đi, thay vì áp dụng nó với người sau.
Theo Vnexpress