Tôi mới cưa đổ được Phương. Ai cũng khen tôi tài giỏi. Mà tôi cũng giỏi thật ấy chứ. Mới có 30 tuổi đầu mà đã được lãnh đạo tới 30 con người, là trưởng phòng kinh doanh của một công ty có tiếng. Phương cũng đâu có kém cạnh gì tôi đâu. Phương đang là trợ lý, lương lậu khá. Ngoại hình của Phương thì khỏi phải bàn rồi. Chẳng thua kém gì mấy cô hotgirl, người mẫu. Người theo đuổi Phương chẳng hề ít nhưng cuối cùng đều bị xua đuổi bởi cái tính cách lạnh lùng, chảnh chảnh khó ưa của Phương. Vậy mà tôi vẫn tán đổ được Phương, thì chẳng phải tôi quá giỏi đấy hay sao?
Từ ngày yêu được Phương, tôi thấy cuộc đời mình tươi đẹp lên nhiều lắm. Đi đâu, tôi cũng thấy người ta dành cho mình những lời ngưỡng mộ, những ánh mắt ghen tỵ. Con trai tên nào mà chẳng thế, công việc tốt, có bạn gái xinh đẹp, như vậy là đủ hơn người, vênh mặt với những tên con trai khác rồi.
Mỗi khi ở bên cạnh Phương, có dịp được gần với cơ thể hoàn hảo đến từng đường nét của Phương, tôi lại phải rất cực khổ mới có thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Tôi chỉ sợ, vội vàng quá sẽ khiến Phương đánh giá mình đến với Phương chỉ là để lên giường với Phương. Nhưng tôi không hề nghĩ như vậy. Tình cảm tôi dành cho Phương là thật lòng. Chính vì quá chân thành nên tôi mới khó điều khiển cảm xúc của mình như vậy.
Vậy nên thi thoảng, tôi hay viện cớ và tìm mọi cách để đưa được Phương vào nhà nghỉ. Nhưng đáng tiếc chưa có một lần nào thành công cả. Những lúc ấy, tôi chỉ sợ Phương giận nên cứ rối rít thanh minh. Phương chỉ cầm chặt lấy tay tôi, nhoẻn miệng cười
:- Em hiểu anh mà. Nhưng em thực sự em chưa sẵn sàng anh ạ! Cho em thêm thời gian anh nhé!
Tôi hay bị những lời nói ngọt ngào như thế của Phương làm cho mê hoặc lắm. Càng ngày, tôi càng say Phương như điếu đổ và chỉ thầm mong có một ngày Phương thuộc về mình trọn vẹn để hôn lễ sớm ngày được tổ chức. Và rồi ngày ấy cũng đến thật tình cờ.
Cuối tuần hôm ấy, Phương và tôi đi dạo phố. Gục đầu vào vai tôi, Phương thì thầm những từ mà tôi nghe xong cứ ngỡ như mình đang mơ. Một giấc mơ lên thiên đường vậy.
- Em chắc chắn chứ? Anh không muốn ép em đâu? – Tôi nói vậy thôi chứ trong lòng háo hức ghê lắm
Phương gật đầu e thẹn càng khiến tôi thêm hào hứng. Chọn nhà nghỉ gần nhất làm bãi đáp, tôi ôm chặt lấy Phương trong từng bước lên phòng. Tôi nhường Phương đi tắm trước mà trong lòng rạo rực khôn cùng. Phương vừa bước vào nhà tắm thì điện thoại Phương báo có tin nhắn đến, có lẽ vì tiếng nước chảy nên Phương chẳng nghe thấy. Sợ có việc quan trọng nên tôi định cầm nó đưa cho Phương. Nhưng, từng dòng chữ trên đó khiến trời đất quanh tôi như sụp đổ trong tích tắc.
“Thế nào, em đã đưa được thằng ngu đó vào nhà nghỉ chưa? Đến lúc này rồi thì yêu hay không yêu cũng còn quan trọng gì nữa đâu. Quan trọng là thằng đó nó lo được cho em, yêu thương em. Quên anh đi nhé! Chúc đêm nay em úp sọt thành công nó và biến nó trở thành chủ nhân cái thai trong bụng! Xin lỗi vì anh đã không thể làm cha đứa bé giúp em được”.
Thì ra Phương đột nhiên đồng ý đi vào nhà nghỉ cùng tôi là vì lý do này đấy ư? Tôi cười cay đắng. Rút cục thì tình yêu kia có phải là thật hay không đây? Nếu không phải là thật thì chẳng hóa ra tôi chính là phương án dự phòng chắc chắn nhất của Phương ấy sao? Vì Phương đã có thai, và cái thai không được người Phương muốn lấy làm chồng thừa nhận nên Phương mới tìm chủ nhân mới cho nó. Tôi yêu Phương, đó là sự thật. Nhưng yêu không đồng nghĩa với việc cam chịu làm kẻ đổ vỏ, hơn nữa, Phương cũng chẳng hề yêu thương gì tôi cả.
Nghĩ thông rồi, tôi mau chóng ba chân bốn cẳng chuồn lẹ khỏi căn phòng mà vài phút trước đó, tôi còn nghĩ sẽ có những giây phút vô cùng tuyệt vời trong nó. Thoát ra khỏi đó rồi, tôi thấy lòng mình thanh thản, nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi kiếp nạn lớn vậy. Lũ bạn tôi nói chẳng sai chút nào. Con gái vốn đã mang sẵn trong mình nọc độc và càng đẹp thì độc tố càng cao.
ST