Vợ sắp sinh nở nhưng mẹ vẫn vô tư như bấy lâu nay, chẳng cần biết đến con cái, cháu nội, vẫn đi chơi, vẫn cờ bạc.
Tôi thực sự quá đau buồn về mẹ, không biết phải làm gì và như thế nào nữa. Tôi viết ra đây giống như là một đứa con bất hiếu khi nói những điều không hay về mẹ nhưng quá bế tắc rồi, mong được sự đồng cảm, sẻ chia từ mọi người. Tôi 30 tuổi, vừa lập gia đình và sắp lên chức ba. Ba và mẹ ly dị đã 20 năm. Ba tôi đi bước nữa còn mẹ vẫn ở vậy. Tôi sống cùng mẹ, ngoại và các dì. Mẹ sống rất vô tư, chẳng cần biết đến ngày mai thế nào. Tôi khôn lớn và ăn học thành tài nhờ phần nhiều vào gia đình ngoại thương, cưu mang, mẹ tôi chỉ buôn bán nhỏ nhưng thường xuyên nghỉ bán để tụ tập đi chơi, ăn nhậu với bạn bè hoặc cờ bạc.
Mẹ không quan tâm đến tôi sống thế nào, tương lai ra sao; chỉ cần một cuộc điện thoại rủ đi đám giỗ, đám cưới, đám ma hay chỗ nào đó vui chơi là mẹ sẵn sàng bỏ buôn bán nhiều ngày liền để đi. Rồi sau đó, mẹ lại tiếp tục nghỉ bán vì hết vốn. Mẹ đi mượn tiền người thân, bạn bè, cầm cố những gì có để làm vốn bán tiếp. Sau đó lại tiếp tục gom tiền để đi chơi hoặc cờ bạc. Nhiều lần như vậy, người thân, bạn bè chẳng còn ai dám cho mẹ mượn tiền, hoặc mẹ nợ lâu quá không trả thì cho luôn.
Mẹ có rất nhiều bạn bè, không đếm xuể, những nơi xung quanh đây mẹ đã có thể đi hết. Nếu không có tiền để đi mẹ sẽ vay, đi mượn để có thể tham gia các cuộc vui rồi sau đó nợ nần thế nào cũng kệ. Do đó, gia đình đã khá nhiều lần đứng ra trả nợ cho mẹ nhưng đâu lại vào đấy. Nhiều lúc tôi thật tủi thân cho bản thân, ba thì coi như không có, mẹ có cũng như không. Tôi đi đâu, làm gì, học hành thế nào, nghề nghiệp ra sao, mẹ không hề nói đến, cũng chẳng định hướng hay động viên con cái, quanh năm chỉ biết bạn bè, tiệc tùng và cờ bạc, số ngày mẹ đi bán so ra chỉ là một phần lẻ với những ngày mẹ nghỉ.
Tôi biết cuộc đời mình không được may mắn nên cố gắng học hành nhưng rồi lại bỏ bê nhiều năm trời để chơi game. May mắn còn có các dì khuyên nhủ, giúp đỡ tôi đi học trở lại và cuối cùng ra trường tìm được một công việc ở cơ quan nhà nước với đồng lương đủ lo cho bản thân. Tôi buồn lắm, nhớ ngày thi tốt nghiệp, mẹ đã lấy xe máy của tôi để đi chơi qua đêm không về, sáng đi thi tôi đành phải mượn xe người thân gần nhà để đi. Mẹ nhiều lần mua xe và rồi chiếc nào cũng bán hết, xe tôi chạy đi học là dì mua lại từ mẹ để tôi có xe đi. Nhiều năm sau tôi có công ăn việc làm để dành được chút ít, nghe mẹ than không có xe đi lại khổ lắm, cũng rút tiền đưa mẹ mua xe khác và không lâu sau mẹ cũng đem đi bán.
Lúc đi học, nếu mẹ có đi buôn bán cũng cung cấp tiền bạc để tôi đổ xăng, uống nước, cơm canh hàng ngày nhà có gì ăn đó, còn không đi buôn bán thì tôi tự xin ngoại và các dì. Nhớ năm đó ngân hàng cho sinh viên vay tiền để học, tôi cũng đăng ký vay với người đứng vay là mẹ, rồi từng đợt tiền mẹ lấy là những lần đó mẹ không buôn bán trong nhiều tuần liền. Đến nay tiền nợ trên 15 triệu, nợ đã quá hạn và ngân hàng siết nợ từ cơ quan tôi đang làm. Tôi bắt buộc mẹ góp hàng tháng với tôi để trả dần nợ, mẹ đồng ý nhưng cuối cùng tôi lại là người phải đứng ra trả.
Rồi đến một ngày tôi giới thiệu bạn gái mình với mẹ, muốn cưới vợ trong năm, mong mẹ cố gắng buôn bán để dành ít tiền làm chút quà trao cho con dâu nhưng mẹ vẫn vậy, không buôn bán, chỉ cờ bạc, tụ tập bạn bè. Tôi biết số mình vậy rồi nên tự vay tiền để tổ chức đám cưới, may mắn vợ là một người hiểu chuyện, yêu thương tôi nên cũng chấp nhận những gì cuộc sống tôi đang trải qua và một đám cưới diễn ra êm đẹp. Đám cưới tốn rất nhiều tiền nhưng mẹ không nghĩ đến điều đó, chỉ muốn tổ chức lớn, mời thiệp nhiều bạn bè của mẹ, phải có nhóm họ linh đình, phải quay phim, tôi cản bớt đi chứ không bản thân còn ôm nợ nhiều hơn. Gần ngày đám hỏi, mẹ không có trang sức đeo nên tôi đành đi mua một ít vàng để mẹ đeo, gọi là cho có với nhà gái, rồi dặn mẹ tới ngày cưới mẹ đưa lại để tôi trả tiền nhà hàng, nhưng mẹ cũng bán đâu mất.
Giờ đây, có hai khoản nợ tôi đang gánh, vợ sắp sinh nở nhưng mẹ vẫn vô tư như bấy lâu nay, chẳng cần biết đến con cái, cháu nội, vẫn đi chơi, vẫn cờ bạc. Tôi thực sự đau buồn và tự hỏi: Tại sao ba mẹ người ta lại nặng lòng với con cái, lo lắng đủ điều cho con, còn tôi thì ngược lại, mệt mỏi, đau nghĩ về mẹ mình như vậy? Nhiều lúc tôi muốn khóc thật to như một đứa trẻ, để bớt đi cái tủi thân mà lòng đang quặn đau. Nhiều đêm xoa bụng bầu của vợ nói chuyện với con rồi nghĩ về mẹ, nghĩ về mình mà nước mắt lưng tròng. "Mẹ ơi, con khổ lắm rồi".
Theo Vnexpress