Tôi lấy vợ khi đã ngoài 35, đã là chủ một doanh nghiệp nhỏ, nên cưng chiều vợ hết mực. Mà vợ tôi cũng đáng yêu thực. Cao ráo, trắng trẻo, lại có chuyên môn khá vững nên được giao giữ một vị trí quan trọng trong một tổng công ty. Quan trọng hơn nữa là các hợp đồng béo bở không bao giờ vuột khỏi tay cô ấy, nên sự đóng góp cho kinh tế gia đình nhiều khi còn vượt cả tôi, nhất là trong thời buổi nhiều doanh nghiệp đang lao đao này.
Lấy nhau xong, vợ chồng sinh được một cậu con giai kháu khỉnh. Vài năm sau, tôi muốn vợ sinh thêm đứa nữa nhưng cô ấy lần lữa mãi. Rốt cuộc, thằng bé đã 15 cũng chưa có em.
Một lần vợ đi công tác nước ngoài, cần một thứ giấy tờ quan trọng, biết rõ vợ để trong ngăn kéo tủ mà không có chìa, tôi đành thuê thợ vào phá khóa. Lúc này tôi mới biết ngăn kéo tủ nhà mình lại bao gồm nhiều ngăn nhỏ, mỗi ngăn đều có khóa cẩn thận. Sẵn thợ, lại rảnh rỗi sinh… tò mò, tôi bảo phá khóa luôn tất cả các ngăn. Vợ đã cẩn thận để riêng từng ngăn : ngăn vàng, ngăn sổ tiết kiệm, ngăn đựng đồ trang sức quý. Ngăn ở góc trong cùng đựng một album ảnh nhỏ. Tò mò mở ra xem, tôi ngạc nhiên nhìn thấy các hình trong album ảnh là một bé gái giống vợ mình như đúc. Ở mỗi bức ảnh đều có ghi chú ngày tháng- sự kiện cẩn thận. Nét chữ thì đúng là của vợ rồi.
Đầu óc tôi muốn nổ tung. Cô bé kia có quan hệ như thế nào với vợ mình ? Nếu căn cứ vào ngày tháng trong các bức ảnh thì cô bé kém con trai chúng tôi đúng 10 tuổi. Nếu mối nghi ngờ đau đớn nhất của tôi là sự thực thì cô bé đã được sinh ra như thế nào?
Lòng đầy nghi ngờ nhưng lại rất sợ một sự thật tan nát, tôi cố nén lòng, vẫn giữ thái độ bình thường khi vợ trở về nhà. Nhưng từ đó, tôi bí mật theo dõi vợ.
Việc theo dõi của tôi tưởng như đi vào ngõ cụt vì suốt 5 ngày chả có dấu hiệu gì bất thường. Tôi đã định “chuyển hướng điều tra” thì đến ngày thứ sáu đã tận mắt nhìn thấy vợ mình lên xe đi cùng với sếp sau giờ làm việc. Hôm ấy vợ báo sẽ phải đi tiếp khách công ty về muộn nên việc đi cùng xe này thoạt đầu không làm tôi nghi ngờ. Tuy vậy, tôi vẫn cố bám theo. Thế rồi, tôi giật nảy mình khi xe ô tô không chở hai người đến một nhà hàng nào đó mà là rẽ vào một khu dân cư khá sang trọng và yên tĩnh.
Mở cửa đón họ là một người phụ nữ độ xấp xỉ 60 tuổi, dáng dấp có thể đoán là người giúp việc. Theo sau bà ta là một bé gái. Tôi cảm thấy đứng tim khi nhận ra đó chính là đứa bé trong ảnh.
Hai người ở trong biệt thự khoảng 2 giờ đồng hồ. Thời gian đó đối với tôi dài vô tận. Đến nước này thì làm sao tôi có thể im lặng được nữa.
Vợ đã chết lặng khi tôi ném ra cuốn album ảnh. Trong cơn hoảng hốt, cô ta đã khai ra toàn bộ sự thật. Cô ta và sếp của mình đã có một mối tình nhiều năm nay. Vì vợ của sếp không có khả năng sinh con nên ông ấy càng tha thiết muốn người tình sinh cho mình một đứa con. Ông ta hứa sẽ chu cấp không những cho hai mẹ con mà còn cho cả đứa con với tôi. Vì tham tiền mà cũng cả vì tình cảm với sếp, cô ấy đã chấp nhận. Thế là cả một kế hoạch công phu được dàn dựng. Khi có bầu đến tháng thứ ba, vợ tôi được bố trí một chuyến đi Úc “nâng cao nghiệp vụ” hơn 1 năm. Sinh con xong, cô ấy lập tức tuân thủ một khóa làm đẹp sau sinh tại một trung tâm có tiếng ở đất nước kanguru nên khi trở về Việt Nam, bề ngoài của vợ tôi gần như không thay đổi, chỉ béo trắng ra thì ai cũng nghĩ đó là do chế độ ăn nhiều bơ sữa.
Nỗi đau bị bội phản quá lớn đã làm tôi hoàn toàn cạn khô tình cảm với vợ, chỉ muốn lập tức rời xa con người phản trắc ấy. Nhưng bình tĩnh hơn một chút, tôi lại thương cậu con trai đang ở cái tuổi “dở ông dở thằng”. Tôi coi như đã mất vợ, bây giờ lại mất nốt đứa con thì chịu sao nổi. Tôi đã gần 60 mà cứ như đứa trẻ quẩn quanh với những nỗi đau kinh khủng đó, không biết bao giờ nguôi, không biết giải quyết thế nào...
Đức Thạnh (Hà Nội)