Yêu nhau được một năm, cả hai đều có công ăn việc làm ổn định nên hai gia đình đều giục Thắm và người yêu làm đám cưới. Hồi yêu nhau, chưa khi nào Thắm hỏi về lương của người yêu nhưng thấy anh là người đàn ông không quá phóng khoáng, chi tiêu gì cũng ở mức vừa phải thì cũng nghĩ chắc lương anh cũng chỉ 6-7 triệu là cùng.
Thắm cũng không phải là cô gái yêu anh vì túi tiền của anh mà cô yêu vì mến con người anh. Cô nghĩ một người đàn ông như anh sau cũng sẽ biết lo cho gia đình, chứ không phải lúc nào cũng chỉ biết đàn đúm bạn bè bỏ mặc mọi thức cho vợ.
Thắm là giáo viên, cô nhẩm tính với mức thu nhập của hai người như thế thì hẳn cuộc sống hôn nhân sẽ nhẹ nhàng, thoải mái vì không phải nghĩ quá nhiều về kinh tế. Nhà cửa cũng không phải lo vì anh là con trai duy nhất trong nhà, cưới về chắc chắn họ sẽ ở cùng với bố mẹ chồng.
Trước hôm quyết định nhận lời làm đám cưới, Thắm và anh đã có buổi nói chuyện nghiêm túc về những điều liên quan đến cuộc sống hôn nhân. Từ cách đối xử, phân chia công việc và cả vấn đề tài chính nữa. Mọi chuyện đều ổn, cho đến khi hai người bàn về vấn đề kinh tế.
Anh nói, trước giờ n hà anh bố anh là người nắm kinh tế, mẹ muốn tiêu gì hỏi ý kiến của bố, bố thống nhất thì mới được mua. Bây giờ lương hàng tháng của anh cũng toàn gửi bố. Nghe tới đó mà Thắm đã phát hoảng, nhưng khi thấy anh nói sau khi kết hôn vợ chồng sẽ tự lập tự giữ tiền thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi ấy, cô thấy anh là một người tuyệt vời, tư tưởng thoáng hơn, hoặc chí ít anh cũng tôn trọng và cho cô quyền tự quyết. Cô quyết định nhận lờ cầu hôn của anh.
Ngày hôm sau họ lại ngồi lại với nhau và bắt đầu bàn tới chuyện chuẩn bị cho đám cưới. Lúc này Thắm mới ngã ngửa: “Ảnh cưới chẳng cần chụp album làm gì cho tốn kém, chỉ làm hai cái ảnh lớn cho hai bên nội ngoại. Nhẫn cưới thì chọn tầm 2 triệu trở xuống thôi em ạ, vì nhẫn cưới có bán được đâu mà mua đắt tiền, chỉ cần mang ý nghĩa tượng trưng là được”.
Giường và nệm thì cứ dùng cái giường anh đang nằm. Mua ga giường mới là được ai thấy được đâu, thêm cái gối mới nữa thì lại thành đồ mới ngay”.
Thắm đứng hình vì câu nói ấy của chồng sắp cưới. Mới đây, còn nghĩ anh thoáng, tư tưởng cởi mở hơn các cụ, nhưng thực ra nó cũng chẳng khác gì. Đời người cưới có một lần, Thắm không muốn hoang phí nhưng cũng phài làm cho nó tử tế một chút không thì mất mặt với bạn bè lắm. Mà gia đình hai bên có phải khó khăn gì đâu.
Thắm vừa nói ý định với anh, anh liền trừng mắt lên: “Bố anh nói phụ nữ tiêu hoang phí chẳng có sai tí nào. Bao nhiêu nhà sạt nghiệp vì thói tiêu không kiềm chế của phụ nữ em không biết à. Em phải nghe theo sự sắp đặt của anh chứ”…
Thắm sững sờ, nhưng lúc đó cô nghĩ chắc lương của anh không nhiều, anh mới phải tiết kiệm như thế. Đã xác định lấy nhau rồi, chẳng lẽ vì chuyện này mà cãi nhau rồi không cưới thì cũng không đáng. Vậy là cô đành xuống nước.
Lúc đó anh vào nhà đi vệ sinh, để điện thoại bên ngoài. Bỗng có tin nhắn đến, tò mò, Thắm cầm máy lên và mở ra xem. Trước đây thi thoảng anh vẫn nhờ cô đọc hộ tin nhắn như thế. Thì ra là thông báo của ngân hàng, nó báo vừa có người chuyển tiền vào tài khoản của anh. Cô đọc rõ số tiền, mới chợt ngỡ ngàng bởi con số đang hiện hữu. Nội dung giao dịch là tiền lương tháng x, và con số khiến Thắm không tin vào mắt mình, số dư tài khoản còn khiến cô choáng váng hơn.
Hóa ra, anh không phải là người có lương thấp mà ngược lại anh còn có lương khủng nữa. Vậy mà tại sao anh lại chi li và tiết kiệm cho đám cưới như vậy. Lẽ nào chồng lương lai muốn giấu cô, không muốn cô biết thu nhập thực của anh? Cô đâu phải hạng người chỉ biết ăn bám như thế. Một người đàn ông kiếm ra tiền mà lại chi li như vậy thì liệu cuộc sống hôn nhân sau này có thoải mái và hạnh phúc?
Cô hoang mang quá, không biết có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này không.
st