Tôi mồ côi bố từ bé, năm tôi lên 10 bố mất, từ đó hai mẹ con sống với nhau. Khi đó mẹ tôi vẫn còn quá trẻ, đến giờ bà vẫn rất đẹp. Mẹ lấy chồng sớm, kể từ khi bố mất mẹ tôi chưa đi bước nữa dù tôi đã đồng ý và khuyên nhủ.
Ngày tôi học đại học mẹ rất hạnh phúc, bà ôm tôi vào lòng và nói: “Con là niềm tự hào của mẹ”. Tôi đã cố gắng rất nhiều để không làm mẹ buồn, vì mẹ đã hi sinh cả cuộc đời cho tôi. Năm tôi học năm 3 tôi thấy mẹ có qua lại với 1 người đàn ông, chú ấy cũng đã ly hôn vợ, rất phong độ và tâm lý.
Tôi đã rất hi vọng mẹ mình và chú ấy có kết quả tốt đẹp. Thỉnh thoảng bà vẫn hạnh phúc kể cho tôi nghe về người đàn ông ấy. Tôi vui đến mức không ngủ nổi. Còn tôi hay kể cho mình nghe về 1 người bạn gái tên là Minh. Cậu ấy hơn tôi 2 tuổi, nhưng học chung lớp vì thế hai đứa xem nhau như bạn.
Khi tôi khó khăn hay ốm đau chính Minh là người ở bên chăm sóc. Tôi xem Minh là cô bạn gái, là chị và là người thân nữa. Ngày tôi nhận được tháng lương làm thêm đầu tiên tôi và Minh vui sướng rủ nhau đi ăn chè, tôi thực sự rất quý mến người bạn gái thân thiết ấy của mình. Rồi Minh kể cho tôi nghe về người đàn ông mà cậu ấy đang si mê, Minh nói người ấy rất lãng mạn, hay tặng cô rất nhiều quà, thậm chí còn cho cô tiền ăn học. Nhưng mỗi lần tôi đòi gặp mặt Minh đều từ chối. Cậu ấy nói rằng: “Có dịp mình sẽ giới thiệu anh ấy cho cậu còn giờ thì chưa được”.
Tôi còn nhớ như in tối hôm đó, tôi đi gia sư về muộn, xe đạp bị thủng lốp. Trời mưa tầm tã, tôi quyết định đi bộ gần 1 cây số để đến chỗ n hà Min h vì về chỗ tôi còn xa lắm. Tôi gọi mãi cho Minh mà không được, số máy thuê bao, tôi cứ đứng dưới trú cùng với vài người nữa vì mưa rất to.
Gần 1 tiếng trời tạnh mưa tôi quyết định chạy chỗ nơi Minh đang trọ và gõ cửa. Sau 5 phút đứng co ro thì cuối cùng cánh cửa cũng được mở ra. Trước mặt tôi là 1 người đàn ông. Mắt tôi tròn vo với những gì mình thấy…. người đó chỉ mặc mỗi chiếc quần ngắn còn phần trên thì trần truồng. Chú ta bối rối, kinh ngạc không kém nhìn tôi còn tôi thì miệng ú ớ, lắp bắp:
- Tại… tại sao chú lại ở đây.
Đúng lúc đó Minh bước ra từ nhà tắm rồi nói:
- Chồng yêu ơi, ai đấy anh?
- Chồng… chồng yêu ư? Vậy chú chính là người mà Minh vẫn kể ư, thế còn mẹ tôi, bà ấy thì sao?
- Ơ, Tùng sao cậu lại ở đây?
- Mình xin lỗi đã làm phiền cậu giờ này, đây là người đàn ông cậu hay kể à.
- Tớ… tớ…
- Thôi hai người tiếp tục đi tớ về đây.
- Tùng ơi, Tùng… ơi, chờ chút đã.
Tôi ngồi lên chiếc xe thủng lốp cứ thế đạp, vừa đạp nước mắt vừa ứa ra. Tôi thương bà mẹ tội nghiệp của tôi vô cùng. Lâu lắm rồi bà ấy mới có thể mở lòng và hạnh phúc như vậy. Minh nữa, tôi phải làm gì với hai người mà tôi hết mực yêu thương ấy đây? Tôi thấy khổ tâm quá. Tại sao gã đàn ông đó lại lừa dối 1 lúc hai người phụ nữ hiền lành đáng thương như vậy. Tôi ước gì có thể giết chết ông ta. Giờ tôi phải làm gì để họ bớt bị tổn thương đây, xin hãy cho tôi lời khuyên.
st