Bố mẹ tôi là viên chức nhà nước, nhưng chỉ sau một lần sinh ông bà đã có hai đứa con. Tôi ra đời trước Quỳnh chỉ vài phút trong niềm vui vỡ òa của bố mẹ. Hai đứa con gái sinh đôi giống nhau như hai giọt nước. Bố tôi hay kể vui khi chúng tôi còn nhỏ ngay cả ông cũng chẳng phân biệt được đứa nào chị đứa nào em. Và cũng vì điều đó nên quần áo, giày dép, mũ nón của cả hai đều cùng một kiểu dáng nhưng bao giờ cũng là hai màu khác nhau.
Chị em sinh đôi nên chúng tôi dường như lúc nào cũng ở cùng nhau kể cả khi đến trường. Hai đứa học cùng lớp từ thời mẫu giáo cho đến hết cấp hai. Ngày đó tôi và Quỳnh đều thích như vậy, luôn bên nhau như hình với bóng, đôi lúc sự nhầm lẫn của bạn bè thầy cô là niềm vui nho nhỏ của hai chị em. Nhưng rồi cả hai không còn thích thú gì với việc ấy nữa. Mỗi đứa đều muốn người khác gọi đúng tên mình, kết bạn với mình chứ không phải vì sự tò mò cô chị hay cô em.
Chúng tôi bắt đầu khẳng định cá tính riêng khi bước vào cấp ba. Cả hai đều không chịu học cùng lớp dù bố mẹ dùng đủ mọi cách. Tôi và Quỳnh học cùng trường nhưng mỗi đứa đi xe đạp riêng. Tôi cũng quyết thay đổi khi cắt phăng đi mái tóc dài của mình. Trang phục, giày dép, cặp sách đều khác nhau. Tính tình của hai đứa cũng bắt đầu thay đổi, trong khi Quỳnh lúc nào cũng nhẹ nhàng thùy mị ngược lại tôi khá cá tính và mạnh mẽ. Chúng tôi đã thành công khi bạn bè thôi không còn nhầm lẫn, chỉ là đôi lúc ngỡ ngàng khi đến dự sinh nhật chung của cả hai.
Quỳnh dịu dàng nên có ý định học sư phạm để theo nghề bố mẹ. Ông bà cũng muốn hướng tôi theo nghề ấy. Nhưng tôi không thích, tôi dự định học kĩ sư chế tạo máy. Nhưng rồi ý định của Quỳnh không thực hiện được. Khi vừa thi xong tốt nghiệp 12, trên đường về nhà sau buổi liên hoan chia tay lớp, Quỳnh bị tai nạn giao thông.
Quỳnh bị thương khá nặng, trải qua nhiều lần phẫu thuật nhưng sau khi khỏe lại một chân của Quỳnh bị tật, thời gian đầu phải dùng nạn để đi. Sau khi phục hồi sức khỏe, Quỳnh có thể đi lại một mình, nhưng dáng đi khập khiễng thấy rõ. Ước mơ không thực hiện được, rồi lại tật nguyền, thời gian đầu Quỳnh khóc rất nhiều, tâm lí không ổn định. Quỳnh sống khép kín suốt một thời gian dài.
Năm đó, tôi đỗ đại học, ngày nhận kết quả, cả nhà chẳng ai dám nói với Quỳnh. Cũng chẳng tiệc mừng, tôi lặng lẽ nhập học, bố mẹ dành hết thời gian cho cô em của tôi. Tôi chưa bao giờ dám tỏ ra vui mừng bất cứ điều gì trước mặt em. Cũng không bao giờ dám mời bạn bè về nhà chơi. Cả nhà sống dè dặt, ai cũng sợ làm em thêm tổn thương. Một năm sau, Quỳnh bắt đầu đi học nghề trang điểm. Cả nhà hi vọng công việc giúp em ấy lấy lại tinh thần.
Hè năm trước, nhân dịp du lịch, bố mẹ đưa chúng tôi ghé thăm nhà một người bạn thân. Chị em tôi được làm quen với Hải, là con trai của bạn bố tôi. Anh đã tốt nghiệp kiến trúc và đang đợi xin việc. Hải khá vui vẻ và là người hiểu biết rộng. Anh pha trò làm cả tôi và Quỳnh không thể nhịn được cười. Trong thời gian ghé chơi, Hải đưa chúng tôi đi tham quan nhiều nơi. Nhìn thấy sự nhiệt tình của Hải, bố mẹ tôi trêu chọc, hỏi Hải đang có ý định làm rể hay sao? Mỗi lần như vậy Hải nhìn tôi vừa cười vừa nháy mắt. Vốn là dân kiến trúc, anh có vẽ tặng cho tôi và Quỳnh một bức tranh. Về đến nhà, Quỳnh đã mua khung và treo ngay nó trong phòng của mình.
Gần một năm sau nhờ sự quen biết của bố tôi, Hải có việc làm và ở trọ cùng khu phố với gia đình tôi. Hải thường xuyên ghé thăm, mỗi lần như vậy tôi thấy Quỳnh thay đổi rõ nét, vui cười nhiều hơn, về nhà sớm hơn. Quỳnh nói líu lo, trang điểm rất đẹp, trái ngược với vẻ trầm tư mỗi ngày. Trong bữa ăn, Quỳnh khéo léo mời Hải hết món này đến món khác. Đôi khi còn làm sẵn thức ăn cho Hải mang về. Nhìn hành động của Quỳnh, tôi nghĩ em rất quý mến Hải.
Nhưng không lâu sau đó tôi phát hiện ra một bí mật của đứa em sinh đôi với mình. Và điều đó khiến tôi đau khổ rất nhiều. Vì cả nhà và Quỳnh đều không biết Hải và tôi đang yêu nhau. Sau lần gặp gỡ đầu tiên vào mùa hè, Hải đã chủ động liên lạc và nhiều lần đến trường hẹn hò với tôi. Chúng tôi đã yêu nhau suốt 1 năm qua, nhưng quyết định giữ bí mật với bố mẹ hai bên. Vì tôi muốn đợi cho Quỳnh giới thiệu bạn trai trước.
Cách đây mấy ngày, tôi có vào phòng của Quỳnh để mượn đồ trang điểm. Khi kéo ngăn bàn, tình cờ nhìn thấy quyển sổ, tò mò tôi lật và đọc thử. Đó là nhật kí của Quỳnh nhưng thời điểm bắt đầu là vào ngày gặp gỡ được Hải. Từng trang nhật kí là những dòng cảm xúc của Quỳnh về Hải. Em còn nói rằng Hải chính là người giúp em có động lực để tiếp tục cuộc sống này. Càng đọc, tôi càng thấy tim mình bị bóp nghẹt.
Cuối tuần vừa rồi, Hải hẹn tôi ở quán cafe, anh chia sẻ niềm vui được tăng lương và nói muốn chúng tôi chính thức ra mắt bố mẹ hai bên. Tôi bối rối và hoang mang vô cùng. Tôi cũng muốn nhận lời với Hải nhưng từng dòng nhật kí của Quỳnh lại chạy ngang trước mắt. Tôi xin Hải cho tôi thời gian suy nghĩ.
Về nhà, cảm xúc của tôi xáo trộn liên tục, tôi không thể là người đâm thẳng vào tim Quỳnh được. Tôi không thể là người cướp đi niềm vui, động lực sống của em gái mình. Rồi đây khi nhìn thấy tôi và Hải bên nhau, làm sao Quỳnh có thể chịu nỗi. Tôi cũng đang đau vô cùng. Tôi phải làm gì để vẹn cả đôi đường, mọi người giúp tôi với.
Theo Afamily/Trí thức trẻ