Tôi là trai quê, vợ tôi cũng là gái quê chứ không phải gái thành phố gì. Nhưng hai vợ chồng tôi khác quê với nhau. Chỉ có những nàng dâu ở xa, phải chịu cái cảnh ghét bỏ hay soi mói của nhà chồng thì mới hiểu nổi cái khốn khổ mà một người phụ nữ đi làm dâu như vợ tôi đã phải chịu.
Ngày mới yêu nhau, thật sự mà nói thì cả bố mẹ ông bà, họ hàng và mọi người đều chê vợ tôi nhiều. Chê từ ở xa cho đến không được xinh xắn cho lắm. Mặc dù với tôi thì vợ tôi thực sự là một cô gái tốt. Chỉ cần cô ấy tốt với tôi thế là đã đủ.
Tôi và cô ấy cưới không được sự đồng tình của tất cả mọi người. Dẫu vậy nhưng tôi vẫn cưới cô ấy vì tôi hiểu rõ sẽ không có người phụ nữ nào có thể hiểu tôi và yêu thương tôi nhiều như cô gái này. Đám cưới diễn ra xuôn xẻ, mọi người cũng không hạch sách gì vợ tôi thêm. Chúng tôi có đêm tân hôn ngọt ngào tại phòng của mình.
Nhưng rồi chuỗi ngày sau đó vợ tôi mới thực sự sống trong cái cảnh khổ sở. Mới đầu về làm dâu, ai mà không lạ nước lạ cái cho được. Có mấy ai mà cảm thấy có thể hào nhập được ngay. Ấy vậy mà dì tôi ác miệng chê trách: “Cháu dâu nhà mình cứ lầm lì làm sao ý chẳng thèm hỏi han ai”. Tôi cùng vợ đúng lúc đấy đi vào nên nghe được, tính bênh vợ lấy 1 câu nhưng cô ấy kéo nhẹ tay áo tôi lại. Tôi đành nhịn và bỏ qua.
Rồi đến khi dọn bát đũa từ hôm qua, bình thường mọi người sẽ túm tụm lại với nhau mà rửa một lúc cho xong đi. Nhưng không ngờ mọi người để lại la liệt, đã thế mẹ tôi chưa gì đã quát:
- Con xuống mà dọn dẹp đi, cứ còn đứng đó thì ai dọn hộ.
- Dạ, con dọn ngay đây ạ.
Vợ tôi vội bỏ tay đang nắm tôi tiến đến đó. Mẹ tôi lôi tôi lên nhà để vợ tôi tự làm 1 mình. Tôi không được phép xuống vì con trai không được đụng tay đụng chân vào việc của phụ nữ. Càng nghĩ tôi càng thấy thương vợ mà bất lực không làm gì được.
Vợ mới làm dâu 1 tuần nhà tôi mà trông vợ hốc hác quá. Người thì làm cái này, người thì sai bảo vợ làm cái kia. Thế đã đành nhà tôi thì lắm họ hàng cô dì chú bác đầy đủ đông đúc. Thử hỏi mỗi người chỉ cần nhờ vợ tôi làm 1 việc thôi là cô ấy đã không thể cáng đáng nổi rồi chứ đừng nói đến những việc của nhà mình.
Vợ tôi đã cố gắng làm tất cả mọi việc mà vẫn bị chê. Tôi vẫn nhớ buổi trưa ngày hôm đó. Khi mà tôi cùng vợ đã đi ngủ trưa, tôi dậy đi vệ sinh thì thấy các mẹ, các bà ở trên nhà đang rôm rả chuyện. Tôi phần vì tò mò phần vì nghĩ ngợi nên tôi quyết định thử nghe. Để rồi tôi mới bàng hoàng sốc nặng khi phát hiện mọi người đang nói về vợ tôi.
Nếu như nói tốt thì có lẽ tôi đã không ý kiến gì. Nhưng mọi người lại chê vợ tôi lên chê xuống. Ngay cả khi vợ tôi ốm cô ấy vẫn cố gắng làm tốt mọi việc. Thật sự mà nói vợ tôi đã cố gắng hết sức rồi. Nhưng mọi người vẫn không cảm thấy vừa lòng ưng ý, thật sự tôi vẫn không mọi người chê trách cô ấy ở điểm nào được. Cô ấy còn chưa đủ chăm chỉ, cẩn thận sao? Mãi tôi mới hiểu hóa ra mọi người chê trách thì vẫn cứ chê trách, đã không quý thì cũng không thể cố gắng quý được. Tôi định xông ra nói luôn, mọi người nói thì không sao mà ngay cả mẹ tôi cũng hùa vào chê con dâu mình khiến tôi bực lắm.
Tôi định đi vào thì vợ tôi đã đứng đó kéo tay lại, gương mặt ướt nhòe nước mắt. Tôi ôm vợ chặt rồi đưa vợ về phòng. Cả tối hôm đó tôi nghĩ mãi không được cách gì. Cuối cùng nhớ ra ngày mai nhà tôi có cỗ, cả họ hàng đến đông đủ. Nửa đêm hôm đó tôi đã bảo vợ chuẩn bị quần áo rồi rủ vợ đi chơi cho khuây khỏa. Tôi biết kiểu gì sáng mà đi thì mọi người sẽ trách vợ tôi trốn việc. Tôi đành phải cùng vợ trốn đi trong đêm bắt chuyến xe muộn nhất đi chơi. Vợ tôi cứ sợ rồi hỏi:
- Mình làm thế cũng được hả chồng, vợ sợ mọi người nói lắm.
- Vợ cứ sợ là sao? Có chồng ở đây rồi. Vợ không phải lo gì cả, mình sống cho mình chứ cứ sống cho thiên hạ thì sống sao được.
- Vợ biết rồi, vợ nghe lời chồng.
Chúng tôi tự thưởng cho mình 1 chuyến du lịch thay cho tuần trăng mật không có của mình. Tôi biết ngày về vợ tôi sẽ càng khổ, nhưng vợ chồng tôi dù sao cũng sống ở thành phố. Tôi sẽ đưa vợ lên đó để cô ấy đỡ khổ. Tôi không thể để vợ phải sống mãi cái cảnh làm dâu trăm họ như thế cả cuộc đời.
ST