Lấy chồng năm 25 tuổi nhưng tôi chỉ có được 5 năm hạnh phúc. Khi chúng tôi vẫn còn dang dở nhiều kế hoạch, trong đó có cả việc sinh con thì chồng tôi đã bỏ tôi đi mãi mãi. Tôi gào khóc tưởng như chết đi trong ngày chồng mất, nhưng những giọt nước mắt của tôi vẫn không thể nào làm anh sống lại được. Chồng tôi ra đi mãi mãi vì gặp tai nạn trong khi đang đi công tác.
Trước khi chồng mất, chúng tôi đã có một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn. Mẹ chồng tôi rất tốt, còn chồng tôi thì thương yêu tôi vô cùng. Tuy nhà chồng tôi vẫn phải ở trong khu tập thể cũ nhưng không có bữa cơm nào là thiếu tiếng cười. Tôi thấy bạn bè mình ai cũng kêu trời vì có mẹ chồng ghê gớm, nhưng tôi thì khác. Mẹ chồng tôi vừa hiền vừa thương con dâu. Đến mức, tôi khó có con nhưng bà vẫn không kêu ca hay giục giã gì. Thậm chí, mẹ chồng tôi còn “răn đe”, cấm chồng tôi đi lăng nhăng ở bên ngoài.
Tôi cứ nghĩ rằng, do mẹ chồng tôi quá sốc nên thay đổi tâm tính. Những lần như vậy, tôi quỳ xuống van xin rồi nói với bà rằng: “Hãy để con thay mặt cho anh Phan chăm sóc mẹ phần đời còn lại”. Nhưng mẹ chồng tôi chỉ gào khóc, đôi mắt bà long lên sòng sọc. Bà nhìn vào mặt tôi rồi hét lên: “Tại cô có tướng sát phu nên con trai tôi mới chết thảm như vậy. Cô cút đi cho khuất mắt tôi”.
Kể từ đó, ngày nào mẹ chồng tôi cũng cầm chổi đuổi đánh tôi. Đến khi mệt bà mới ngồi xuống thở dốc. Tôi thì xót xa vô cùng. Tôi thương mẹ chồng tôi lắm, thế nên tôi cứ nhẫn nhịn chờ đợi.
Vậy mà tấm lòng của tôi không được mẹ chồng tôi đón nhận. Suốt 3 năm trời, bà vẫn cứ cầm chổi đuổi đánh tôi hằng ngày. Lúc đó, tôi đã thực sự mỏi mệt. Tôi muốn kết thúc những chuỗi ngày đó và quyết định xách va li ra đi.
Sau khi tôi đi, nghe bảo có cô em họ tình nguyện lên chăm sóc mẹ chồng tôi. Bẵng đi mấy năm sau đó, tôi cũng đã nguôi ngoai và tìm được hạnh phúc mới. Chồng tôi hiện giờ cũng rất yêu thương tôi và chúng tôi có với nhau một đứa con.
Sáng đó, khi tôi chuẩn bị đi làm thì nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Cầm máy lên nghe, tôi mới hoảng hốt khi biết đó là điện thoại của cô em họ thông báo việc mẹ chồng cũ của tôi đang ốm nặng. Sáng đó, tôi xin nghỉ để đến thăm bà.
Nhìn mẹ chồng cũ nằm thiêm thiếp trên giường, tôi thấy xót xa vô cùng. Dù sao tôi vẫn kính trọng và thương bà. Thấy tôi đến, mẹ chồng tôi mới nắm lấy tay tôi rồi bảo: “Thấy con sống tốt là mẹ mừng rồi”.
Tôi bật khóc khi thấy thân hình tiều tụy của mẹ chồng. Cô em họ kéo tay tôi ra ngoài rồi bảo: “Sau khi chị đi bà ngày nào cũng bảo em hỏi tin tức về chị, bà nhớ chị lắm đấy. Bà còn bảo bất đắc dĩ mới phải diễn cảnh cầm chổi đánh chị suốt mấy năm, nếu bà không làm vậy thì chắc gì chị chịu bỏ đi? Em phục bà quá chị ạ”.
Nghe những lời đó từ miệng cô em họ, tôi chỉ thấy xót xa vô hạn. Thì ra mẹ chồng tôi đánh tôi là để cho tôi đi tìm hạnh phúc mới. Bà biết rõ tôi là người tình cảm và không muốn đi lấy chồng nên mới làm cho tôi ghét như vậy. Thế mà tôi lại bỏ đi, có thời gian tôi còn ghét bà nữa chứ. Tôi bước vào phía trong, cầm tay mẹ chồng rồi bật khóc nức nở.
Theo Tịnh Yên/ Một Thế Giới