Tâm lấy Tuấn trong sự phản đối quyết liệt của mẹ Tuấn. Mẹ Tuấn biết rõ Tâm đã từng yêu Tùng, chàng trai cùng làng được 5 năm trời rồi chia tay để đến với Tuấn. Bà cho rằng Tuấn, con trai bà bị Tâm lừa gạt, bị Tâm bỏ bùa nên mới yêu và lấy Tâm. Một người con gái như Tâm hoàn toàn không xứng đáng làm con dâu bà. Con dâu bà phải là người con gái trong sáng, chưa từng có bất kì một mảnh tình vắt vai nào trước khi đến với con trai bà kia.
Bà đâu có biết rằng, Tuấn đến với Tâm chính là cảm động trước vẻ đẹp tâm hồn, con người Tâm. Mẹ Tuấn ghét Tâm ra mặt, thường xuyên mỉa mai Tâm mỗi lần Tâm đến nhà chơi. Tuy nhiên, chẳng vì chuyện đó mà Tâm và Tuấn từ bỏ ý định về chung sống một nhà. Tâm hy vọng, sự thật thà, ngoan ngoãn, hiếu thảo của mình sẽ làm cho mẹ Tuấn hiểu Tâm, mở lòng đón nhận Tâm. Nhưng nếu ai cũng tính trước được chuyện sau này thì cuộc đời đã chẳng có bi kịch.
- Nhà tôi đúng là vô phúc mới rước phải cái loại con dâu chỉ giỏi ăn, không biết làm như cô.
Mẹ chồng Tâm hất cả tô canh vào người Tâm chỉ vì nó hơi nhạt. Tâm sợ người già ăn mặn quá sẽ không tốt cho sức khỏe nên cố tình nấu nhạt cho mẹ chồng. Nào ngờ bà vin vào cớ đó mắng chửi Tâm thậm tệ. Tâm nhặt mảnh sành vỡ mà nước mắt không ngừng rơi. Tâm đã cố gắng, cố gắng rất nhiều để làm mẹ chồng hài lòng. Nhưng tất cả sự cố gắng của Tâm chỉ nhận lại bằng sự hờ hững, lạnh lùng, bạc bẽo của mẹ chồng.
Tâm có lúc đã muốn bỏ cuộc, nếu như không có tình yêu của Tuấn, những lời động viên, an ủi của Tuấn thì chắc Tâm đã chẳng thế chịu đựng được suốt 1 năm qua:
- Mẹ già rồi, cũng không sống được bao lâu nữa. Mình cố gắng mà báo hiếu mẹ em ạ. Có gì nhị được thì nhịn cho êm ấm cửa nhà. Anh đi công tác liên tục, tất cả anh nhờ cậy hết vào em. Vì anh em nhé!
Rồi Tâm mang thai. Nhìn chiếc que thử thai hiện lên hai vạch mà Tâm mừng đến phát khóc. Vợ chồng Tâm mới thả được gần một tháng nay. Tuấn gần gũi Tâm đâu cũng mới hai lần không bảo vệ mà Tâm đã có thai rồi. Tuấn nghe tin vui lắm, bỏ dở cả chuyến công tác lao về ôm chặt lấy Tâm trêu trọc:
- Em nhạy quá đấy! Thế này thì vô tình có anh nào ấy đi qua đầu giường cũng chửa dễ như chơi ấy nhỉ?
Có lẽ khi nói ra câu ấy, Tuấn cũng không thể ngờ được nó lại trở thành nguyên nhân khơi nguồn cho tấn bi kịch ngày hôm nay.
Tâm mang bầu, ốm nghén vất vả nhưng chẳng được mẹ chồng quan tâm, yêu thương bao giờ. Lúc nào bà cũng cau có, khó chịu với Tâm. Tâm mệt nằm có một chút thôi mà bà la làng lên rằng Tâm lười biếng, còn trẻ mà để già cả phải hầu hạ. Tâm nghe mà rơi nước mắt vì tủi thân. Mẹ chồng như vậy nhưng lần nào Tuấn về, Tâm cũng đều nói tốt về bà với Tuấn. Tâm nói bà chăm sóc Tâm chu đáo lắm mà nghẹn cả giọng. Tâm không muốn Tuấn phải lo lắng nhiều…
Tuấn lao như điên đến bệnh viện vì Tâm sinh non . Còn 1 tháng nữa Tâm mới đến ngày sinh, không hiểu vì lý do gì mà lại sinh non thế này. Tuấn chỉ lo mẹ con Tâm xảy ra chuyện. Tới bệnh viện thì mẹ Tuấn báo Tâm đã mẹ tròn con vuông, chỉ mất hơi nhiều máu. Tuấn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì mẹ Tuấn đã:
- Gớm, sinh non gì mà cả con lẫn mẹ đều khỏe mạnh. Non gì mà non, có khi nuôi con tu hú cũng nên.
Tuấn nghe lời mẹ mình nói mà tái cả mặt lại. Còn chưa kịp mở lời thì mẹ Tuấn đã tiếp lời:
- Con đi làm xa con không biết chứ. Ở nhà con Tâm nó vẫn thường xuyên gặp gỡ cái thằng người yêu cũ của nó đấy! Có khi đứa trẻ chẳng phải của con đâu. Mày dại rồi con ạ.
Lời mẹ nói, Tuấn cũng không thể bỏ ngoài tai được. Tuấn yêu Tâm, tin tưởng Tâm nhưng không có lửa thì làm sao có khói. Tự nhiên mẹ Tuấn đi đặt điều hay sao. Đưa Tâm và thằng nhỏ về nhà xong, Tuấn cũng chẳng buồn cưng nựng con mà bỏ ra ngoài chơi gái. Tuấn thấy chán vì cảnh gia đình xào xáo, mọi người nghi ngờ nhau thế này. Để rồi đêm đó về nhà…
Tuấn định bật đèn lên nhưng đời Tuấn lúc này, màu đen sẽ hợp lý hơn. Lần mò lên cầu thang về phòng mình, chân Tuấn dừng khựng lại trước giọng cười nham hiểm ấy:
- Tôi cấm cô bép xép ra cái chuyện tôi đẩy cô ngã để mà phải sinh non đấy. Mà kể cả cô có nói, con trai nó cũng chẳng tin đâu. Nó tin tôi hơn cô vì nó đang nghĩ rằng cô ngoại tình với thằng người yêu cũ của cô sinh ra đứa trẻ này đấy!
Tuấn thấy tai ù đi, chân đứng không vững nữa. Trời ơi, thì ra tất cả mọi chuyện đều là do mẹ Tuấn tự dựng lên để hại Tâm. Suýt chút nữa Tuấn đã mù quáng tin lời mẹ, tệ bạc với người vợ thảo hiền như Tâm. Tuấn hận mình ngu ngốc và Tuấn bỗng thấy sợ mẹ, sợ sự nham hiểm ở con người bà. Không hiểu vì sao bà lại có thể trở nên đáng sợ như vậy. Không, cứ tiếp tục cảnh này, Tuấn sợ, Tâm sẽ xảy ra chuyện mất. Đẩy cửa bước vào, Tuấn khiến cả Tâm và mẹ đều hốt hoảng:
- Mẹ, mẹ làm con thất vọng lắm. Con xin phép mẹ cho chúng con ra ở riêng. Đây là cách duy nhất giúp con có thể bảo vệ được vợ con con.
Mẹ Tuấn bật khóc, xin Tuấn đừng đi, đừng ghét bỏ bà, vì bà quá thương con, muốn giữ Tuấn cho riêng mình nên mới như vậy. Cuộc sống luôn như vậy, bên tình bên hiếu, chẳng lẽ cứ mãi phải chỉ được chọn một bên thôi sao?