Hóa ra bao lâu nay, dù tôi cặm cụi, vất vả như thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn chỉ là "giọt nước lã" trong mắt mẹ chồng mà thôi.
Năm nay tôi 27 tuổi, đang làm văn thư cho một trường tiểu học. Tôi kết hôn gần 3 năm và có một cháu gái 1 tuổi. Thật lòng khi được gặp gỡ mẹ anh những ngày mới quen, tôi cứ ngỡ rồi đây mình sẽ sống trong niềm yêu thương của mẹ chồng vì bà khá hiền, nói năng nhỏ nhẹ và từng đi làm công nhân nên vốn hiểu biết rộng. Nhưng thời gian gần đây lòng tôi rất buồn thậm chí hoang mang vì chẳng hiểu được thật ra mẹ chồng tôi là người thế nào.
Chồng tôi làm tài xế taxi, anh đi suốt ngày, tối về rất trễ. Cô em gái thì đang làm việc xa nên ở trọ và không thường xuyên về nhà. Trong gia đình chỉ còn lại tôi với mẹ chồng. Khi kết hôn, tôi xác định mẹ anh cũng như mẹ tôi, nên sau kết hôn tôi luôn cố gắng làm tròn bổn phận của mình
Mẹ chồng tôi trước đây làm công nhân ở một xí nghiệp nhà nước nhưng giờ đã nghỉ hưu, bà ở nhà nhưng nồi cơm điện cũng không cắm hộ. Bà chỉ đọc báo, xem ti vi đôi khi là đi đâu đó cùng hội bạn của mình. Vì vậy mà mỗi sáng tôi đều chủ động dậy sớm đi chợ chuẩn bị sẵn để trưa về nấu ăn. Hết giờ làm là tôi ba chân bốn cẳng chạy về nấu buổi trưa, mẹ chồng tôi không bao giờ muốn ăn thức ăn bên ngoài. Vất vả nhưng tôi không bao giờ buồn vì đó là trách nhiệm của mình. Với lại tôi nghĩ mẹ đã lo cho chồng mình bao năm, thì giờ cũng nên nghỉ ngơi.
Cách đây hai năm, mẹ chồng tôi bị trượt ngã. Cùng thời gian đó tôi mang thai bé đầu lòng. Cảm giác buồn nôn vì nghén cứ xuất hiện liên tục làm tôi mệt mỏi. Mẹ chồng nằm một chỗ nên các nhu cầu cá nhân cũng không thể thực hiện được. Mỗi lần dọn dẹp vệ sinh cho mẹ, tôi đều buồn nôn đến chảy cả nước mắt. Chồng tôi thì đi suốt nên tôi cố cắn răng chịu đựng. Thấy tôi vất vả, anh có đề nghị thuê người chăm mẹ, nhưng bà một mực phản đối. Bà kêu không thích người lạ chạm vào bà, với lại bà không tin ai hết.
Khi được gặp gỡ mẹ anh những ngày mới quen, tôi cứ ngỡ rồi đây mình sẽ sống trong niềm yêu thương của mẹ chông vì bà khá hiền. (Ảnh minh họa)
Suốt thời gian bà nằm bệnh nhiều lần tôi cảm thấy mình bị stresst nặng, áp lực từ công việc, gia đình, bầu bí làm tôi như muốn ngạt thở. Nhưng thật may mắn, sau một thời gian điều trị dài bằng châm cứu, mẹ chồng tôi dần hồi phục và đi lại bình thường. Khi bà hoàn toàn khỏe mạnh thì tôi chỉ còn cách ngày sinh khoảng 20 ngày. Sợ mẹ chồng vất vả lo cho mình, nên tôi xin về nhà mẹ đẻ để sinh em bé.
Vậy mà khi tôi nằm ở bệnh viện, bà không hề đến thăm một lần. Tôi sinh khó nên phải mổ, vết thương rất đau khi cử động, nhưng chỉ có mẹ tôi là lăng xăng chạy tới chạy lui lấy cái này cái khác. Nhiều lúc bà về nhà lấy đồ, tôi lại phải gắng gượng trông con vì không còn ai ở bên. Mấy chị nằm cùng phòng cứ xì xào chắc là tôi chửa hoang nên không thấy nhà chồng. Điều này làm tôi rất buồn và cũng tủi thân.
Nhưng nào đã hết, về nhà mẹ đẻ được vài ngày, vết mổ của tôi bị nhiễm trùng nên phải nhập viện. Bé thì không thể theo mẹ, bà ngoại đành ở nhà trông cháu. Chỉ có bố tôi thỉnh thoảng mang cháo đến bệnh viện cho tôi. Những ngày ấy, mẹ chồng tôi cũng không hề đến, một cuộc điện thoại cũng không.
Ra viện được vài ngày, tôi đã phải chủ động làm việc vì sợ mẹ đẻ vất vả. Nhiều lần buồn quá, tôi hỏi chồng mình, mẹ làm gì sao không đến thăm cháu. Nghe anh nói tôi càng tủi thân hơn, bà phải trông nhà, phải tham gia hội này hội kia nên không có thời gian.
1 tháng sau sinh, anh đưa hai mẹ con về lại nhà. Ở nhà tôi vừa chăm sóc con, vừa cơm nước dọn dẹp gia đình. Mẹ chồng chỉ thỉnh thoảng bế đỡ được tí lúc con ngủ, khi con khóc thì bà lại trả ngay vì không chịu được ồn ào!!
Hết thời gian nghỉ thai sản, tôi nhờ mẹ chồng trông con giúp để mình đi làm nhưng bà một mực từ chối. Bà nói mình sức khỏe không tốt, với lại ở nhà trông cháu cả ngày bà tù tùng và mệt mỏi lắm. Chồng tôi nói thế nào bà cũng khước từ. Tôi phải chạy ngược chạy xuôi tìm chỗ gửi con. Con thì còn bé mà đã phải giao cho người lạ trông nom nên tôi không hề yên lòng. Nhiều lúc tôi rất chạnh lòng, đôi lần muốn dọn ra ở riêng. Nhưng chồng tôi cứ năn nỉ mãi, anh sợ bỏ bà lại một mình không ai chăm sóc. Thương chồng nên tôi lại tiếp tục chịu đựng.
Cách đây vài tuần, em gái anh đột ngột trở về. Nhưng không phải một mình mà còn dắt theo bạn trai. Điều bất ngờ hơn là em chồng tôi có thai gần 5 tháng, bụng đã nhô lên thấy rõ. Hai người khóc lóc với mẹ là giờ không thể làm cách nào khác ngoài việc chờ đợi đứa bé ra đời. Cả hai chẳng còn nơi nào để đi vì bố mẹ của bạn trai một mực phản đối chuyện của hai người. Mẹ chồng tôi rất xúc động, bà động viên con gái là đừng buồn phiền gì hết, mọi chuyện cứ để bà lo, cứ sinh đi, có thêm cháu ngoại càng vui.
Tôi cảm thấy chua chát và tủi thân vô cùng. Khi mẹ chồng bệnh, tôi đã gọi điện cho em gái anh rất nhiều lần. Vậy mà khi ấy cô ta không một lần về thăm mẹ, tiền bạc cũng không. Đã vậy cô ta còn lớn giọng: "Anh chị ở nhà của mẹ thì phải có trách nhiệm chứ gọi cho tôi làm gì". Vậy mà giờ bà vẫn dành cho cô ta tình cảm hết sức ấm áp, còn tôi đã sống hết lòng với bà nhưng đã nhận lại được gì.
Dù chồng tôi cảm thấy khó xử nhưng tôi muốn ra riêng, tôi không muốn sống thêm ở đây giây phút nào nữa. Trong nhà bây giờ thêm ba miệng ăn không ngồi rồi. Vợ chồng tôi phải đứng ra lo lắng tất cả. Tôi không thể chăm sóc phục vụ mẹ chồng, rồi lại thêm cả em chồng và bạn trai của em. Tôi muốn về nhà mẹ đẻ sống một thời gian đồng thời làm áp lực lên chồng để ra ở riêng. Tôi làm vậy là đúng hay sai, mong mọi người góp ý giúp tôi.
Theo Afamily