Lần nào gặp tôi bà cũng tỏ vẻ xởi lởi, vui vẻ lắm, nhưng thực lòng bà thế nào, đến giờ vẫn không thể hiểu...
Tôi và anh yêu nhau từ ngày còn sinh viên, hai đứa cùng quê, nhưng tôi ở thành phố, còn anh ở huyện. Xét về gia cảnh thì cũng tương đồng nhau, bố mẹ anh cũng đều là cán bộ công chức, bố mẹ tôi cũng thế.
Tôi về nhà anh chơi một vài lần, mẹ anh có vẻ xởi lời, thú thực tôi thấy bà hơi đồng bóng, nhiều khi cũng không hiểu tâm tư bà lắm.
Thỉnh thoảng tôi có gửi biếu mẹ anh mấy thứ, khi thì quần áo, khi thì giày dép, mỹ phẩm, bà rất thích, còn gọi điện cho tôi cảm ơn rất vui vẻ. Tôi thấy thế cũng mừng.
Yêu nhau một thời gian thì chúng tôi tính đến chuyện cưới xin, tôi về nhà anh sau đợt đấy cũng cảm thấy gắn bó thân thiết hơn. Có lần vừa rồi, mẹ anh đi lễ, có hai đứa ở nhà, tôi quyết định dọn dẹp nhà cửa, nhà anh 3 tầng, nhiều phòng nhưng ít người nên cũng không dọn được. Thế nhưng lúc mở cửa phòng bố mẹ anh, tôi sững sờ khi nhìn thấy bộ quần áo tôi mua cho mẹ anh lần trước đang vứt dưới đấy làm giẻ lau. Lên phòng thờ, lại thêm cái áo choàng treo tùng tằng ở cái đinh trong góc phòng cũng là giẻ, bẩn thỉu, cũ nát mà tôi suýt khóc.
Từ hôm đó về, tôi cứ bần thần nghĩ mãi, trong lòng cảm thấy chán lắm. Tự dưng thấy có cảm giác mẹ anh giả tạo kinh khủng. Ngoài mặt thì xởi lởi là thế, nhưng sau lưng tôi không biết bà nghĩ gì, tôi thấy buồn lòng quá, xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên với.
Hà Thư/Khoevadep