Tôi lấy chồng năm 26 tuổi. Chồng tôi tên Việt. Trước khi lấy tôi, anh đã có một đời vợ và có một con trai riêng năm nay tám tuổi. Chuyện tình yêu của chúng tôi bị cả hai bên bố mẹ phản đối. Nhưng vì yêu, nên tôi bỏ ngoài tai tất cả, kiên quyết lấy Việt làm chồng. Thương con, mẹ tôi giấu bố đưa sổ hộ khẩu cho tôi đi đăng ký kết hôn. Sau đó, tôi và Việt về sống với nhau, không có một đám cưới nào được tổ chức.
Việt là con một, bố anh đã mất nên hai chúng tôi sống cùng mẹ anh. Mẹ chồng tôi là người rất khó tính, thêm phần vốn không ưa tôi nên bà rất hay gây khó dễ. Phải hơn một năm sau, quan hệ giữa tôi và mẹ chồng mới tạm dịu xuống nhờ bé Bin, con trai của Việt. Bin rất thân thiết với tôi.
Thấy con gái yên ổn với cuộc sống mới, bố tôi nguôi giận và tha thứ cho tôi. Mọi thứ tưởng vậy là viên mãn, vẹn toàn thì bi kịch lại xảy ra. Tôi bị thương nặng sau một tai nạn xe hơi, hôn mê tới ba ngày trời, bị gãy chân và tổn thương vùng bụng. Nằm viện tới ba tháng, tôi mới được về nhà. Sức khỏe ổn định, tôi đi làm trở lại nhưng nhận thấy không khí trong nhà rất khác. Mẹ chồng và Việt lúc nào cũng ủ ê, buồn phiền. Một tháng sau đó, tôi phát hiện ra lý do khi dọn phòng mẹ chồng. Hồ sơ bệnh án của tôi được mẹ cất trong ngăn tủ, trong đó ghi hai buồng trứng của tôi đã bị cắt bỏ hoàn toàn vì ảnh hưởng của vụ tai nạn. Điều đó đồng nghĩa với việc tôi sẽ không thể làm mẹ.
Sau khi phát hiện ra sự thật, tinh thần suy sụp nên tôi xin nghỉ việc, chỉ quanh quẩn ở nhà lo cơm nước và chăm sóc cho bé Bin. Người an ủi tôi nhiều nhất là mẹ chồng. Mẹ giấu chuyện tôi không thể sinh con được nữa với tất cả mọi người.
Hơn một năm sau khi xảy ra tai nạn, tôi mới ổn định được tinh thần và bắt đầu đi làm trở lại. Lúc ấy, giữa hai vợ chồng tôi đã xuất hiện một khoảng cách lớn về cách nghĩ và cách sống. Mọi niềm vui của tôi chỉ còn có thể có được từ bé Bin và từ những giây phút trò chuyện cùng mẹ chồng. Khi mọi người hỏi vì sao vợ chồng tôi vẫn chưa sinh thêm con, mẹ chồng tôi thì thầm: “Thằng Việt nó có vấn đề. Đang chữa nhưng không biết có được không”, rồi mẹ phẩy tay nói với tôi: “Nó là đàn ông. Mọi điều tiếng con cứ để nó chịu. Không sao hết”. Tôi xúc động, ở đời liệu có người mẹ chồng nào tốt được với con dâu như mẹ chồng tôi. Tôi hoàn toàn không biết, tất cả những gì mẹ làm chỉ là để xóa đi cảm giác có lỗi của mẹ đối với tôi, để giấu kín bí mật độc ác của mẹ.
Một ngày, tôi về nhà sớm hơn bình thường. Khi tôi vào nhà, mẹ chồng hoàn toàn không biết. Bà đang nói chuyện điện thoại với một ai đó. Tôi im lặng để mẹ nói chuyện và vì thế, tôi đã nghe được toàn bộ mọi chuyện. Mẹ nói chuyện với một bác sĩ. Qua những câu từ mẹ nói, tôi ghép lại và hình thành rõ ràng một câu chuyện rằng suốt mấy năm qua, mẹ chồng đã nói dối tôi. Bà nói dối về việc tôi không thể sinh con, về chuyện hai buồng trứng của tôi đã bị cắt bỏ hoàn toàn.
Thực tế, mọi thứ vẫn bình thường và bác sĩ đã can thiệp để tránh thai dùm tôi theo đúng lời nhờ cậy của mẹ chồng tôi. Bà không muốn tôi sinh con vì bà sợ tôi sẽ san sẻ tình yêu của mình với con ruột và bé Bin sẽ không còn được tôi yêu thương như trước nữa. Cuộc nói chuyện của mẹ còn khá dài nhưng tôi không muốn nghe thêm điều gì nữa. Tôi lặng lẽ ra khỏi nhà. Tôi phải làm sao để đối diện với mẹ chồng khi tôi đã biết sự thật? Sự ích kỉ của mẹ đã khiến tôi sống trong bi kịch và vợ chồng tôi càng ngày càng xa nhau.
Chính mẹ đã phá đi hạnh phúc của cuộc đời tôi. Giờ tôi không biết phải làm sao? Lặng lẽ tới bệnh viện để tháo bỏ thủ thuật mẹ đã nhờ người làm với tôi và sinh con, hay nói cho chồng hay mọi chuyện? Tôi tự hỏi, nếu không phải do tôi nghe lén được thì mẹ chồng có bao giờ nói ra điều này, hay bà sẽ để tôi cả đời ôm nỗi bất hạnh là một cây độc không trái?
Theo Phunuonline