Tôi không nhớ nổi đêm tân hôn của mình tôi đã phải chiều chồng bao nhiêu lần. Chỉ biết sáng hôm sau tôi đau hết cả người và chồng tôi thì ngủ khì coi như chẳng biết gì.
Nhà giàu, chồng đẹp trai tôi được mọi người ca tụng là người đàn bà hạnh phúc nhất. Nhưng ít ai biết được rằng đằng sau sự giàu có xa hoa của gia đình tôi là nỗi bất hạnh của người phụ nữ.
Gia đình chồng tôi rất giàu, bố mẹ chồng đều là những nhà kinh doanh nổi tiếng trong thành phố và chồng tôi là con trai thứ hai trong gia đình. Anh được bố mẹ cho đi du học Anh và được mọi người nhìn vào là người giỏi, ngoan, hiền mặc dù nhà rất giàu có nhưng vẫn giản dị, chăm chỉ làm việc.
Tuy nhiên, dưới cái mái nhà đầy xa hoa ấy, chỉ có tôi mới hiểu thế nào là hạnh phúc thực sự. Chồng tôi và tôi lấy nhau qua mai mối vì cả hai đều đến tuổi lập gia đình và được mọi người cho rằng môn đăng hậu đối.
Trước ngày lên xe hoa, tôi con băn khoăn liệu sự lựa chọn của mình có sai. Nhưng khi nghe bố mẹ tôi khen gia đình nhà họ tôi cũng yên tâm hơn.
Sau khi cưới xong, chúng tôi đi hưởng tuần trăng mật tại Thái Lan và trong đêm tân hôn tôi đã ngồi một mình trong phòng khách sạn chờ chồng. Hóa ra, anh trốn tôi xuống sàn nhảy dưới hầm của khách sạn để vui chơi. Khi lên đến phòng người anh hơi nồng nặc mùi rượu và anh vật tôi ra giường để thỏa mãn chuyện ấy.
Tôi không nhớ nổi đêm tân hôn của mình tôi đã phải chiều chồng bao nhiêu lần. Chỉ biết sáng hôm sau tôi đau hết cả người và chồng tôi thì ngủ khì coi như chẳng biết gì.Trong lúc anh đang say sưa trong cơn “thú tính” của mình thì tôi chìm trong đau đớn và nước mắt. “Đêm tân hôn của tôi là như thế này sao?”. Chưa dừng lại ở đó, vừa dừng được vài phút anh ta lại ôm chặt lấy tôi để làm thêm hiệp nữa.
Qua đêm đó, đến vài đêm sau nữa ngày nào tôi cũng phải chiều chồng không dưới chục lần. Lúc đó tôi hoang mang lắm. Chỉ có 1 tuần đi nghỉ mát với chồng mà tôi giảm hơn 3kg. Người tôi lúc nào cũng mệt mỏi và đau nhức.
Thậm chí, tôi còn cảm thấy lo sợ cho mình. Đôi mắt tôi thâm quầng, trũng sâu xuống. Những nét son phấn hàng ngày của tôi đã mất hẳn vì cảm giác mệt mỏi không còn muốn chăm sóc cho sắc đẹp của mình.
Sau khi về nhà, tôi bị ốm mất hơn 1 tuần, ai cũng lo lắng và không hiểu vì sao chỉ có tôi mới biết vì sao mình ốm. Chồng tôi thì chỉ xin lỗi vì anh không thể kiềm chế được chuyện ấy.
Tôi phải nghỉ việc ở cơ quan vì sức khỏe quá yếu. Bố mẹ tôi thì lo lắng không biết vì sao tôi vừa lấy chồng đã gầy đi như thế. Mẹ gặng hỏi, tôi đã ôm bà khóc và kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe.
Mặc dù là người đàn bà mạnh mẽ, bươn chải trong kinh doanh nhưng mẹ vẫn là người phụ nữ của gia đình. Bà khuyên tôi nên từ từ, chờ khi bình phục sẽ trao đổi với chồng. Với phụ nữ gia đình là quan trọng.
Tôi nghe lời mẹ và hàng ngày vẫn sợ chồng. Ở thời điểm tôi ốm, chồng vẫn đòi hỏi tôi ngày 2, 3 lần, khi sức khỏe của tôi bình phục, chồng tôi lại liên tục đòi hỏi. Có những hôm tôi đang nằm nghỉ, anh đi làm về lại nhảy vào ôm vợ và đòi hỏi chuyện ấy. Thực sự, chuyện ấy đã quá sức chịu đựng của tôi.
Gần 2 tháng sống chung, tôi đã phải tìm đến nhiều chuyên gia tâm lý để được trợ giúp. Ai cũng nói tôi phải đưa chồng tôi đi bệnh viện. Nhưng làm thế nào để đưa anh vào viện bây giờ. Lý do là gì, không lẽ nói đưa anh đi “cai nghiện sex” như người ta vẫn nói.
Thậm chí, có hôm anh về nhà, có cả người giúp việc nhưng anh vẫn ôm và bế vợ vào nhà để làm chuyện ấy. Anh không thấy mệt mỏi. Mỗi buổi sáng, tôi lại thấy anh khoan khoái bước chân đi làm.
Hôm ấy là sinh nhật của anh, chúng tôi đến nhà bố mẹ chồng dự sinh nhật anh. Khi về nhà, tôi và anh đã ghé qua ghế đá trên Hồ Tây ngồi nói chuyện. Tôi đã ôm anh và khẽ nói “em yêu anh, yêu gia đình nhỏ của chúng ta nhưng em không thể sống được nữa nếu chuyện vợ chồng cứ như thế”.
Anh giật mình khi nghe tôi nói vậy, anh cũng thừa nhận “anh không muốn nhưng không hiểu sao cái đó lại cứ dồn dập như kẻ lên cơn nghiện vậy”.
Chồng tôi đã đồng ý cùng tôi vào bệnh viện. Khi vào bệnh viện, anh còn không dám vào gặp bác sĩ, còn tôi lấy hết can đảm để tâm sự với bác sĩ mong nhận được giúp đỡ. Chồng khỏe thì phải vui chứ? Nhưng sao tôi lại phải đi chữa cho chồng.
Tôi giật mình khi kết quả của bác sĩ trong máu chồng tôi có chất Amphetamine là một chất gây nghiện làm kích thích hưng phấn, gây hoang tưởng, không biết mệt mỏi khi sử dụng nó. Đây chính là nguyên nhân dẫn đến chứng kích thích ham muốn và quan hệ không biết mệt mỏi của chồng tôi.
Hóa ra, từ lâu do áp lực công việc, chồng tôi đã sử dụng loại thuốc này để chống mệt mỏi. Nhưng may mắn, chồng của tôi vẫn chưa nghiện nặng dẫn đến rối loạn tâm thần. Sau gần 1 tháng điều trị cắt cơn nghiện, chồng tôi đã trở lại bình thường. Mặc dù, việc quan hệ vợ chồng có “lơ là” hơn nhưng tôi vui vì đã thoát khỏi cảnh bị bạo hành tình dục.