Thế giới 7 tỷ người, ai cũng có một mảnh ghép của chính mình, chỉ là chưa tìm thấy đấy thôi - Sơn Paris
Ngày xưa anh bỏ chị, chị giày xéo tâm can, dùng dao cứa khắp tay mình. Ai cũng chửi chị ngu, tội gì vì một thằng đàn ông mà phải làm đau khổ mình vậy. Còn chị thì vẫn tin, cả đời này, ngoài anh ra, chị không bao giờ tìm được ai thế chỗ. Vài tháng sau, anh lấy vợ, chị đứng bên ngoài, lẳng lặng vừa nhìn anh vừa sâu cay mặn đắng. Chị định chết, không phải để giải thoát mình, mà để trả thù anh, để cả đời này anh phải ăn năn, dằn vặt. Lúc chị bế tắc nhất, một người khác đã tới rồi sẵn sàng ở bên cạnh chị, bất cứ lúc nào. Hai năm sau, chị đến với anh. Một người yêu chị hơn cả sinh mệnh mình. Mỗi lần anh hỏi: "Vết cứa trên tay em từ đâu ra vậy?". Chị lại rưng rức, lẽ ra, chị phải để dành mình thật nguyên vẹn để xứng đáng với tình yêu của anh. [caption id="attachment_653" align="aligncenter" width="500"] Đau đến mấy, cũng phải chịu. Khó quên đến mấy, cũng phải quên. Rồi thời gian sẽ hong khô tất cả.[/caption]Chẳng phải chỉ phụ nữ mới hay đau khổ, nặng tình nặng nghĩa. Đàn ông đã yêu thật lòng cũng yếu đuối chẳng kém. Anh yêu chị sáu năm. Anh hiểu chị muốn gì, thích gì và ghét gì. Anh là người đầu tiên. Nhưng lại không phải là người cuối cùng trên đường tình của chị. Ngày chị xa anh, anh buông lơi tất cả. Cuộc sống đối với anh, không còn ước mơ, đam mê và nỗ lực. Anh ở cùng rượu, si mê cờ bạc và lên giường vô tội vạ với bất kỳ ai. Có những người thật sự anh chẳng nhớ nổi tên, không biết đã gặp ở đâu và vào lúc nào.
Anh xăm tên chị trên ngực. Anh muốn chị ở yên đấy. Thế rồi gần 4 năm sau, anh gặp một người con gái khác, giống chị, nhưng là đích đến của cuộc đời anh. Mỗi lần ngủ trên ngực anh, chị đều khóc. Bởi tên người con gái ấy hiện rõ trong mắt chị. Anh không xóa vết xăm, bởi anh biết chị thuộc lòng từng vết dấu trên cơ thể anh. Anh chỉ trách mình đã làm đau chị. Để cả cuộc đời bù đắp vết thương lòng kia.
Tình yêu, khi yêu phải yêu hết mình. Kết thúc, bắt đầu hay dừng lại, đều là ý trời. Đó là nhân duyên. Ở đời này, cuộc gặp nào cũng có ý nghĩa, nhưng không phải cuộc gặp nào cũng thành đôi.
Đau đến mấy, cũng phải chịu. Khó quên đến mấy, cũng phải quên. Rồi thời gian sẽ hong khô tất cả.
Hãy tin đi. Thế giới 7 tỷ người, ai cũng có một mảnh ghép của chính mình, chỉ là chưa tìm thấy đấy thôi.
Theo Ngoi Sao