Câu chuyện sau đây sẽ cho bạn thấy rằng việc ngừng ca cẩm về chồng mình hàng ngày hiệu quả sẽ vô cùng bất ngờ!!!
Vợ chồng bà Mai được mọi người hết sức ngưỡng mộ về sự tình cảm và ngọt ngào, con cái sắp đến tuổi lấy vợ lấy chồng rồi vẫn xưng hô anh/em hay gọi nhau “cưng ơi...” rất ngọt, đứng hay ngồi hai người cũng dựa vào nhau tình cảm, khi thì khoác tay khi thì dựa vai...
Trong một buổi gặp gỡ bạn bè, có một cô bạn ngồi than phiền về ông chồng khó chiều ở nhà, ngày nào cũng phải hầu hạ cơm bưng nước rót ngày ba bữa, chưa kể còn chẳng được quan tâm chiều chuộng, về nhà là cắm mặt vào tivi và máy tính xem tin tức.
Mọi người thi nhau kể tội chồng, bỗng nhiên có một người hỏi bà Mai làm sao có thể khiến chồng ngọt ngào như vậy?
Ảnh minh họa
Bà Mai nhẹ nhàng nói: “Mấy việc hầu hạ chồng con như mọi người thường làm tôi chẳng bao giờ động tay vì công việc của tôi rất bận rộn, nhưng chồng tôi vẫn rất thương tôi, là bởi tôi làm cái việc mà mọi người không hề làm, đó là rất ít rất ít khi tôi than phiền về chồng, tôi luôn giữ thể diện cho chồng trong mọi chuyện. Thực ra, chồng của mọi người cũng rất biết ơn khi được vợ quan tâm chăm sóc nhưng sau lưng các vị lại kêu ca phàn nàn khó chịu về chuyện đó, như vậy, tất cả những gì mọi người làm chẳng phải đổ sông đổ bể hay sao? Các bạn cũng biết đàn ông ghét nhất là những lời ca cẩm và nét mặt khó chịu của phụ nữ, họ đi làm mệt mỏi về nhà muốn được thư giãn nghỉ ngơi, cần ở chúng ta sự nhẹ nhàng ấm áp và an yên.”
Mọi người nghe xong cảm thấy thấm thía vô cùng, và đề nghị bà chia sẻ thêm một số bí quyết. Và bà đã kể một câu chuyện này cho tất cả mọi người cùng nghe.
Có một lần chồng tôi nói, thứ Tư muốn mời 10 người bạn tới nhà ăn cơm và hỏi tôi có thể tiếp đãi họ được không, tôi đồng ý. Chủ Nhật tôi đã đi chợ mua rất nhiều đồ ăn và lên kế hoạch làm dần một số món từ thứ Hai và thứ Ba, còn xin công ty nghỉ ngày thứ Tư để chuẩn bị đón tiếp bạn bè của chồng. Sáng thứ Tư tôi dậy rất sớm dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị đồ ăn rất chu đáo.
Đến 6 giờ tối, mọi thứ đã hoàn tất, bàn ăn đã bày biện rất cẩn thận và trang trí rất đẹp đẽ, tôi đi trang điểm xinh đẹp và ngồi ở phòng khách chờ đợi.
Nhưng qua giờ hẹn đã lâu mà không một vị khách nào tới, chồng tôi nói chắc do trời mưa nên tắc đường. 30’ nữa trôi qua, vẫn không ai đến, chồng tôi sốt ruột gọi điện thoại hỏi.
Gác máy xong, chồng tôi ngồi xuống ghế như người mất hồn nói: “em à, anh xin lỗi, anh nhớ nhầm là thứ Ba tuần sau...”
Nghĩ tới 4 ngày mất ăn mất ngủ chuẩn bị đồ ăn, dọn dẹp nhà cửa, tôi tức phát khóc, không nói nên lời. Không khí trong nhà tự nhiên trầm xuống phát sợ. Lũ trẻ vừa về thấy nhà có chuyện cũng lủi về phòng.
Hai vợ chồng ngồi trên sofa như hai khúc gỗ, sau một lúc đầu óc tôi mới bắt đầu hoạt động trở lại tìm cách xử lý vấn đề.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của chồng, tôi nghĩ nếu như bây giờ tôi làm loạn lên, gạt đổ bàn ăn thì có lợi gì cho tôi, cho chồng tôi và cho lũ trẻ.
Đúng là lúc đó tôi rất uất ức, nhưng mọi chuyện cũng lỡ rồi, tôi tiếp tục cáu giận thì có thay đổi được gì đâu. Nếu tôi “lợi dụng” cơ hội này thể hiện sự khoan dung với chồng, thì không những mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp mà các con tôi cũng nhờ thế mà học được nhiều điều...
Nghĩ sao làm vậy, tôi tiến đến chỗ chồng nắm lấy tay chồng và nói nhẹ nhàng: “cưng à, cảm ơn bạn bè anh đã cho gia đình chúng ta cơ hội vui vẻ bên nhau để thưởng thức một bàn ăn thịnh soạn như vậy. Gọi bọn trẻ ra ăn cơm đi anh, em đi hâm nóng lại đồ ăn một chút!”
Tôi mãi mãi không quên được ánh mắt của chồng tôi lúc đó, cảm kích đến tột cùng, nắm chặt tay tôi và nói: “cảm ơn vợ, cảm ơn vợ!”
Hai đứa trẻ cũng nhanh chóng chạy ra ăn cơm, bữa cơm hôm đó vô cùng tuyệt vời, chồng tôi không ngừng gắp thức ăn cho tôi, tình cảm như thuở mới cưới, còn bọn trẻ thì thích thú cười nói rôm rả.
Sau đó chồng tôi nói tuần sau tôi không phải chuẩn bị nữa, sẽ mời khách đi ăn nhà hàng, nhưng tôi nhất định không đồng ý, đích thân chuẩn bị lại từ đầu bữa cơm mời khách. Tuy có vất vả nhưng các bạn thấy đó, nhìn cách đối xử của chồng tôi với tôi là biết, những gì tôi làm đều rất đáng.”
Vợ chồng bình thường có thể ngọt ngào tình cảm rất đơn giản, nhưng cái gọi là “hoạn nạn biết tri kỷ” còn đáng quý gấp nhiều lần!!!
Theo Trí thức trẻ