Ảnh minh họa.
Lúc đó tôi cũng đang mang bầu được 4 tháng, do mệt mỏi, áp lực suy nghĩ nhiều nên thai cũng yếu. Cũng may ông trời phù hộ thai nhi khoẻ mạnh đến tháng thứ 9. Đến ngày tôi sinh con thì do tôi sức yếu không đẻ thường được nên vợ chồng tôi quyết định mổ. Tiền viện phí tôi phải tự bỏ ra hết gần 12 triệu. Khi tôi mổ xong ra khỏi phòng, mẹ chông tôi nhìn thấy tôi không nói một câu nào, bà bế đứa bé ra chỗ khác ngồi. Bà bảo chồng tôi đi làm, còn bà ở lại chăm tôi. Thú thực nghĩ lại khi đó bây giờ tôi vẫn sợ hãi và ám ảnh. Tôi thật không ngờ mẹ chồng tôi lại đối xử với tôi như thế. Mổ xong thì bác sĩ bảo phải tập đi lại nhưng bà mặc kệ tôi. Tôi phải cắn răng đau đớn để tự ngồi dậy. Đói, khát bà cũng mặc kệ, đi vệ sinh cũng không ai dắt đi. Nhìn người ta được mẹ chồng chăm mà tôi tủi thân quá. Đến khi ra viện chồng tôi cho tôi về ngoại ở thì bà tỏ ra tức giận. Đến bây giờ con tôi được 15 tháng rồi, bà chưa bao giờ hỏi thăm cháu. Tết nhất cũng không gọi cho thông gia đến một lần. Tết năm ngoái mẹ con tôi phải thuê xe về nhà chồng. Những ngày đó bà không giúp tôi bế cháu. Bé nhà mình hay khóc đêm nên mình bị thiếu ngủ trầm trọng. Rồi mình đã ngất vì kiệt sức. May hôm đó chồng tôi ở nhà nên đã cứu tôi tỉnh lại. Lại sắp đến cái tết thứ hai ở nhà chồng rồi mọi người ạ. Nhiều lúc nghĩ chỉ muốn ly hôn thôi. Muốn chấm dứt cảnh này, thật sự mình mệt mỏi rồi. Chồng mình bây giờ cũng không quan tâm như trước nữa, mình cảm thấy lạc lõng quá. Hãy cho mình một lời khuyên?Theo Ngoisao