Tiền vợ, vợ biết. Việc vợ, vợ lo. Bạn vợ, vợ chơi. Vợ muốn mua sắm ăn mặc kiểu gì tùy ý, miễn không ảnh hưởng tới cuộc sống chung...
Ngày còn độc thân, tôi từng quen vài người bạn, khi lập gia đình họ đã bị vợ áp đặt “bình đẳng” một cách máy móc và khó chịu, kiểu như tôi lau nhà thì anh phải rửa chén; tôi chơi với con thì anh đi phơi đồ… Đành rằng phụ giúp vợ việc nhà là bổn phận và trách nhiệm mà đa phần nam giới hiện nay đều ít nhiều ý thức được, nhưng rạch ròi và sòng phẳng cân đo đong đếm với nhau từng chút như thế, là việc có lẽ chỉ nên xuất hiện trong các mẩu chuyện hài.
Có chủ quan không khi nghĩ, chỉ đàn bà mới thích vùng vẫy “như cơi đựng trầu” với chồng theo kiểu ấy? Đàn ông vốn rất ghét sự phân bì hơn thua áp đặt từ vợ, nên càng cố ép thì chồng sẽ càng chẳng muốn vui vẻ hợp tác chút nào.
Rồi tôi kết hôn. May mà vợ tôi không cố áp chồng vào khuôn khổ theo kiểu đáng ghét đó, dù cô ấy thực sự là mẫu phụ nữ đặt hai chữ bình đẳng lên hàng đầu…
Vợ tôi chẳng nề hà gì chuyện dọn dẹp, bếp núc, giỗ quảy, vì nhà có thuê người giúp việc. Cô ấy bảo, đàn ông phải có bổn phận lo kinh tế nên tiền trả cho người giúp việc tôi phải gánh. Cô ấy cũng không so đo xem vợ chồng thì ai phải giữ con, cho con ăn, chăm sóc tắm rửa cho chúng, vì mọi thứ đã có bà nội lo giùm.
Ảnh mang tính minh họa - Shutterstock
Vợ tôi đi làm, tiền lương bao nhiêu, tôi chỉ biết đại khái. Đàn ông văn minh hiện đại chớ nên quan tâm tới ví tiền của đàn bà, coi không được. Vợ tôi từng xa gần nói thế, khiến tôi cũng nhột mà không dám tìm hiểu cho rõ.
Thế nhưng, lương của chồng thì cô ấy quản chặt, xài thêm chiến lược “dùng mỡ nó rán nó”, nôm na là lột thêm được cái gì thì lột. Thậm chí, lúc lên giường với nhau, cô ấy còn òn ỉ tôi mua cho cái nọ cái kia, toàn mấy thứ hàng hiệu, tôi có đồng ý mới vui vẻ mặn nồng; còn không thì lạnh nhạt, thậm chí từ chối, than mệt. Thời buổi nào rồi mà vợ phải có bổn phận với chồng trong chuyện ấy chứ? Không có hứng thú thì miễn cưỡng làm gì cho mất hạnh phúc. Trước lý lẽ ấy, tôi còn biết làm sao đây?
Tôi muốn đi cà phê, nhậu nhẹt, chơi bời với bạn bè? Không thành vấn đề, vì vợ tôi cũng có vô vàn mối quan hệ xã giao bên ngoài, mà mỗi khi tôi muốn hỏi tới, đều nhận lại câu trả lời: “Anh có biết hết được hay không mà bày đặt tò mò?”.
Bình đẳng, với vợ tôi, chính là tôn trọng tự do cá nhân của nhau, nên tôi không có quyền xét nét, đụng chạm tới các vật dụng riêng của cô ấy như giỏ xách, điện thoại. Ngược lại, vợ tôi là phụ nữ, còn phải… giữ chồng nên thi thoảng có kiểm tra tư trang của chồng, cũng là bình thường thôi, đúng không(?!).
Nói phụ nữ thời nay hiện đại và khôn ngoan quá, chọn lối sống ích kỷ, chỉ biết bản thân, thì liệu có quá lời? Bình đẳng của vợ tôi là chồng lo cho con ăn sáng, đưa đến trường, trong khi cô ấy nằm ráng thêm một chút cho khỏe người. Buổi chiều, nhiệm vụ đón con là của vợ, nhưng đã được linh hoạt chuyển giao cho chú xe ôm. Cô ấy trả tiền, đương nhiên, nên tôi còn cớ gì để phàn nàn?
Ngày trước tôi từng cười thiên hạ, cho rằng đàn ông sợ vợ nên mới phải chịu lép chuyện trong nhà, chứ gặp tay mình thì… Giờ tôi mới chua chát nhận ra, chẳng lẽ mỗi chút lại tranh cãi với vợ?
Vợ giữ khư khư các quyền lợi của mình, nhưng đối đãi với chồng và nhà chồng đầy ngụ ý, rằng đàn ông phải đáp ứng được các yêu cầu chuẩn mực nọ kia, còn đàn bà thì vì bình đẳng nên… Lẽ nào tôi phải thú nhận mình thấy vô cùng áp lực và ngột ngạt bởi cách cư xử nhân danh bình đẳng của vợ? Có ông chồng nào cũng đang loay hoay như tôi không?
Đôi lúc, tôi có cảm giác mối quan hệ gia đình của mình lỏng lẻo và sòng phẳng đến độ lạnh lùng. Những mâu thuẫn vụn vặt của các nhà khác không xảy ra trong mái ấm của tôi, mà cuộc sống xoay vần theo một cách khác, còn đáng buồn hơn thế. Tiền vợ, vợ biết. Việc vợ, vợ lo. Bạn vợ, vợ chơi. Vợ muốn mua sắm ăn mặc kiểu gì tùy ý, miễn không ảnh hưởng tới cuộc sống chung thì không nên có ý kiến, mất hòa khí trong nhà. Vợ chồng là bình đẳng, chứ không phải quan hệ trên dưới, phụ thuộc để người này có quyền áp đặt, sai khiến, ra lệnh với người kia, đúng không nào?
Cô ấy nói không sai nhưng sao tôi chẳng thấy mình có mảy may hạnh phúc nào trong cái cuộc sống tưởng đủ đầy và bình đẳng kiểu này…
Hải Đăng Phunuonline.com.vn