Tôi có người yêu được hơn 2 năm, nhưng tôi lại không giới thiệu với bạn bè mà chỉ giới thiệu với gia đình. Thật ra tại tính tôi cũng hơi sợ mất người yêu, người yêu tôi là sinh viên đại học, em xinh xắn, lại ngoan hiền nữa. Tôi sợ mấy thằng bạn nó nẫng tay trên thì lúc đó lại khổ. Nên đợi đến khi nào chuẩn bị cưới rồi tôi mới chính thức gia mắt người yêu cho mấy thằng bạn.
1 tháng trước tôi đã cầu hôn em, nhìn em bẽn lẽn đón nhận chiếc nhẫn từ tay tôi mà tôi cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế gian. Nhưng rồi hạnh phúc đó nhanh chóng tan biến khi tôi khoe em, là vợ chưa cưới của mình, trong lúc tụ tập tôi nói với chúng bạn.
- Tao chuẩn bị lấy vợ rồi bọn mày ạ. Cuối năm nay cưới nên tao dặn bọn mày trước cho mấy đứa biết đường mà sắp xếp thời gian.
- Gì mà giấu kĩ như mèo giấu… – Cả bọn cười hô hố tôi chẳng biết nói sao.
- Khoe đi chứ, sắp cưới rồi còn giấu kĩ vậy? Không đem được đến đây thì cũng phải cho bọn tao biết mặt mũi vợ mày ra sao để còn tránh tán nhầm chứ… – Lại thêm 1 trận cười vang cùng với tiếng vỗ đùi đen đét đồng tình.
- Đây… – Tôi đưa ra tấm hình của em cho bọn nó xem trên điện thoại, hình em cười hiền dịu bọn nó đưa nhau khắp 1 lượt có thằng nói:
- Xinh thế mày, bảo vợ mày mối cho tao em. – Tôi cười trừ lắc đầu.
- Vợ chưa cưới của mày đây á? Thật đấy à? Em ý vừa “chiều” tao “3 hiệp đêm” qua mà. – Thằng Tiến hét toáng vì bất ngờ.
- Mày nói cái gì? – Tôi trừng mắt nhìn nó.
- Là bạn nên tao mới không muốn giấu, em này là khách quen của tao, là sinh viên đại học, tao nghe bảo nhà nghèo nên mới phải làm thế. Em ấy chỉ đi 1 vài khách quen thôi, không đi khách mới và rất kín kẽ, giá hơi chát nhưng tao đảm bảo là rau sạch.
Tôi đứng dậy bỏ về, đầu óc mụ mị không tin vào dự thật đau lòng đó. Em thực sự như những lời nó nói sao? Tôi tìm gặp em, nhất định phải gặp em để hỏi cho ra nhẽ, nghĩ đến đó, tôi lao xe máy như điên đến phòng trọ em ở. May thay em vừa mới đi ra ngoài về, nhìn bộ đồ em mặc, tôi đoán em vừa mới đi khách về.
Tôi như một con thú hoang bị đánh thương, lôi em vào phòng đè lên em khiến em đau đớn, nước mắt em bắt đầu rơi. Tôi đay nghiến em hỏi:
- Tại sao? Tại sao em lại trở thành con người như thế? Sao lại phản bội tôi?
- Em xin lỗi.
- Tại sao? Em nói đi.
- Em không thể làm khác được, bố em cần tiền thuốc hàng tháng để chữa bệnh, mẹ em già rồi không thể làm thuê làm mướn mãi, số tiền ít ỏi đó chỉ đủ để ăn từng bữa cơm. Em biết anh hận em, nhưng xin anh hãy hiểu cho em, phận làm con em không thể đứng nhìn bố em chết dần chết mòn trong bệnh tật. Em cũng không thể để mẹ em buồn, để hai đứa em phải nghỉ học chỉ vì nhà nghèo. Em xin lỗi, anh về đi, em muốn mình chia tay.
- Anh sẽ không bỏ em. – Tôi ôm em vào lòng an ủi.
Sao em lại khổ đến như vậy? Sao tình yêu của tôi và em lại khổ sở đến thế. Chính tôi cũng không nghĩ mình đã đủ mạnh mẽ và đón nhận những lừa dối của em dễ dàng đến vậy. Tôi thương em, đau đớn thay những nỗi đau mà em phải chịu. Tôi thật sự không muốn chia tay em, tôi vẫn sẽ cưới em, sẽ bảo vệ em, thương em, chăm sóc em để em không phải chịu tổn thương thêm 1 lần nào nữa. Nhưng còn bố mẹ tôi nếu họ biết được quá khứ không đẹp của em, bạn bè tôi, em sẽ đối diện ra sao với họ? Tôi nên làm gì cho bí mật này được giấu kín và em không phải khó xử đây?
ST