Loan về làm dâu được 2 năm thì mẹ chồng cô bỗng dưng đổ bệnh. Loan lúc đó mới thấm được nỗi khổ của cô con dâu duy nhất trong nhà.
Nhà chồng cô cũng có của ăn của để nhưng khi mẹ chồng cô bị mờ mắt, không thấy đường đi thì mọi chuyện lại trở nên phức tạp hơn nhiều. Từ đó tính nết của mẹ chồng cô cũng thay đổi, bà thường xuyên nóng giận thất thường rồi đập phá đồ đạc. Loan bực mình vô cùng vì thuê bao nhiêu ô sin họ cũng sợ mà chạy mất dép, cuối cùng việc chăm sóc mẹ chồng lại do cô đảm nhận vì cô không đi làm, chỉ ở nhà lo việc nội trợ.
Loan mồ côi từ bé, lớn lên được bà thím mang về nuôi rồi cho lên thành phố rửa bát thuê. Chả hiểu may mắn thế nào mà lại được bà Hòa – mẹ chồng cô nhắm rồi nhờ người mai mối cho con trai của bà. Bà bảo bà chỉ cần một cô con dâu ở nhà làm nội trợ để trò chuyện cùng mình vì con trai của bà thường xuyên đi làm xa, không có ở nhà. Loan được về làm dâu nhà bà Hòa, được ăn ngon mặc đẹp thì đâm ra đổi tính đổi nết. Cô cứ thấy như mẹ chồng muốn biến mình thành ô sin riêng cho bà nên đâm ra khó chịu. Chồng thì đi suốt nên Loan cứ thấy bức bối mà không biết tâm sự cùng ai.
Rồi đến lúc mẹ chồng Loan bị mù hẳn thì bà lại bị lẫn. Có khi cơm mới ăn xong lại bảo cô cho bà nhịn đói, cả ngày không có hạt cơm nào. Ra đường chơi với lũ trẻ con thì khóc vì không nhớ đường về nhà dù nhà ngay trước mặt. Có khi mẹ chồng cô đi vệ sinh luôn trên giường khiến cô khốn khổ. Suốt ngày phải phục vụ mẹ chồng khiến cô mệt lả, nhưng vì mẹ chồng cô có tiền, nghe đâu bà có sổ tiết kiệm ở trong ngân hàng nên Loan cứ nín nhịn.
Nhưng đến hôm nay, khi chứng kiến mẹ chồng đi vệ sinh trên giường rồi làm nhoe nhoét cả ra thì Loan không thể nào chịu nổi nữa. Cô tắm rửa, dọn vén xong xuôi rồi đưa bà ra ngoài. Mẹ chồng hỏi đi đâu thì Loan bảo đi chợ mua đồ ăn, muốn bà đi cùng cho thay đổi không khí. Loan nghĩ bụng, nhân dịp này phải bỏ bà ở lại ngoài chợ mới được, thế nên cô đưa mẹ chồng đến khu chợ khác, cách nhà 10km. Nếu bà bị lạc ở chỗ đó thì sẽ khó mà tìm được đường về nhà, Loan sẽ thoát được gánh nặng mà cũng chả bị mang tiếng.
Đến chợ, mẹ chồng Loan hỏi chỗ này là chỗ nào thì Loan bảo đây là chợ, dặn bà đứng đây đừng đi đâu cả, 10 phút nữa Loan sẽ quay trở lại. Loan đi vào chợ, để mặc mẹ chồng vừa mù vừa lẫn đứng ngoài, cô rảo quanh chợ rồi quay về chỗ cũ vẫn thấy mẹ chồng đứng lơ ngơ một mình ở đó, Loan đứng trước mặt bà khua tay khua chân xem bà có nhìn thấy gì không nhưng vẫn thấy mẹ chồng không phản ứng gì, Loan vội vàng để mặc bà đứng đó rồi ra chỗ gửi xe, phóng xe đi thẳng.
Loan về nhà nấu ăn, nằm đắp chăn xem ti vi mà không mảy may nghĩ gì đến mẹ chồng. Ngày hôm sau chồng cô gọi điện về thì cô giả vờ khóc rồi bảo rằng mẹ đi ra chợ rồi bị lạc, cô đã tìm suốt 2 ngày rồi mà không thấy. Chồng cô đang đi công tác ở nước ngoài, không thể về nhà ngay được nên bảo Loan phải báo công an để đi tìm, Loan vâng dạ xong rồi nằm xuống xem ti vi tiếp.
1 tuần sau, chồng Loan về nhà. Anh vừa về hôm nay thì hôm sau đã thấy mẹ mình từ đâu đi về. Loan sững người khi thấy mẹ chồng tìm được được về nhà, cô vừa sợ vừa tức, Loan chạy ra nắm lấy tay bà giọng đon đả:
- Ôi mẹ ơi, mẹ đi đâu mà con tìm mẹ khắp cả chợ. Lần sau mẹ cứ đứng một chỗ nhé. Khổ thân mẹ quá.
Loan sững người khi thấy mẹ chồng không nói gì mà đi thẳng vào nhà. Lạ một nỗi là bà cứ đi thẳng mà không cần chống gậy dò đường như mọi khi. Vào đến ghế ngồi xong, mẹ chồng Loan mới mở tủ lấy ra một tờ giấy đoạn bảo:
- Thằng Tú kêu luật sư sửa lại bản di chúc này cho mẹ.
- Vâng, mẹ làm di chúc từ bao giờ thế ạ? Đưa con xem. Ơ, mẹ cho nhà con 3 tỷ cơ ạ?
- Ừ, vốn dĩ mẹ đã định cho nó 3 tỷ để nó quán xuyến việc nhà, nhưng mới nuôi mẹ được vài ngày nó đã có ý định đem con bỏ chợ rồi nên thôi, mẹ nghĩ nó không xứng đáng.
Loan sững người, cô líu ríu bảo:
- Mẹ ơi, con đâu dám đem mẹ bỏ chợ đâu ạ?
- Ừ, thế sao cô quay lại khua tay khua chân trước mặt tôi rồi bỏ chạy như bị ma đuổi thế?
- Mẹ… mẹ không bị mù sao?
- Tôi chỉ mới giả vờ thế mà cô đã lộ nguyên cái bản chất thật của cô ra rồi. Thế mà tôi đã tin tưởng, yêu thương cô, còn định cho cô tiền. Thật là tôi không có mắt mà.
Chồng Loan nghe mẹ kể lại vụ việc thì điên lắm, anh không ngờ rằng vợ mình lại độc ác như thế, Tú cầm lấy bản di chúc rồi đi thẳng, còn Loan đứng như trời trồng ở giữa nhà. Loan thấy hối hận vô cùng, giá như cô sống thật tâm, hiếu thảo với mẹ chồng thì giờ đâu đến nỗi. Chỉ vì một chút ích kỷ, lười nhác mà cô đã tự tay gạt đi hạnh phúc của chính mình.
ST